Sau khi cao trào, toàn thân cô gái bủn rủn muốn ngã xuống, hai tay Tống Chỉ đỡ lấy cô, ôm vào trong ngực, cắn lỗ tai cô, thấp giọng cười: “Chỗ đó của bé cưng sướиɠ xong rồi, bây giờ đến lượt côn thịt của ông xã nha.”
Nói xong, một tay đè cái ᘻôиɠ nhỏ của cô lại, để miệng huyệt còn đang phun nước của cô siết lấy ɖu͙ƈ vọng đang sưng to của mình, một tay vòng qua đôi vai thon gầy của cô, đề phòng cô ngã ngược về sau.
Hai tay Quân Thiên yếu ớt đặt trêи vai anh, gần như phải dựa vào côn thịt chống đỡ và bàn tay anh đang giữ lấy cô mới không ngã xuống.
Tống Chỉ bắt đầu đi lại trong phòng, sải chân của anh rất lớn, chân dài mỗi khi bước một bước, côn thịt va chạm với thân dưới của cô. Anh còn không quên thăm dò cảm giác của cô gái trêи người: “Bé cưng, có thích hay không, cảm giác vừa đi vừa làm ý?”
Mái tóc dài của thiếu nữ rối tung, trêи mặt mướt mồ hôi, đắm chìm trong dư vị cao trào còn chưa phục hồi tinh thần lại, đầu nhỏ rúc vào ngực anh, vừa thống khổ mà lại tựa như đang ẩn nhẫn nhíu mày. Người đàn ông đã hiểu.
“Anh đây muốn đưa em đi dạo căn phòng lớn này của chúng ta.”
Căn phòng thật sự rất lớn, cũng sắp bằng với một tầng nhà bình thường của người ta rồi, đã lớn lại còn trống trải, người đàn ông tùy tiện đi dạo vòng quanh.
“Từ ngày đầu tiên bảo bối ở đây, ông xã đã muốn làm cái lỗ nhỏ của bảo bối như vậy rồi.”
Cảm giác vừa đi vừa làm khác với khi người đàn ông đứng yên hung hăng đâm thọc, côn thịt vẫn luôn chôn trong thân thể của cô, mỗi lần đi lại chỉ để lộ một phần nhỏ ra bên ngoài rồi lại đâm hết vào trong, vừa nông vừa chậm cọ xát vách trong trơn ướt của cô, dịu dàng bào mòn ý chí, vài lần còn được, nhưng đã đi được vài vòng quanh phòng rồi, người đàn ông vẫn giữ nguyên lực đạo như vậy, ɖu͙ƈ vọng của thân thể cứ thế tăng lên.
Thiếu nữ bắt đầu không nhịn được hừ hừ thành tiếng, khát vọng anh có thể sử dụng nhiều lực hơn một chút, dùng sức mà thọc côn thịt vào, dập tắt ngọn lửa tình ɖu͙ƈ này.
Tống Chỉ cúi đầu hôn lên bờ vai xinh đẹp của cô: “Cái lỗ nhỏ của bé cưng có phải rất ngứa hay không, rất muốn ông xã dùng sức cắm côn thịt vào lỗ nhỏ cho đỡ ngứa?”
Quân Thiên chẳng còn sức mà đánh anh, anh làm như vậy không phải là muốn nhìn thấy cô khó chịu, muốn nhìn thấy cô chủ động sao, vừa lòng chưa?
Tống Chỉ càng vui vẻ, mổ một cái thật mạnh lên mặt cô: “Còn nói không thích ông xã, cô nhóc không thành thật này.”
Nghe vào lỗ tai Quân Thiên, thế nhưng lại có cảm giác cưng chiều.
Người đàn ông đè cô lên bức tường trắng, Quân Thiên cảm thấy sự lạnh lẽo từ phía sau, co rụt người lại, càng dán sát vào anh hơn, người đàn ông có vẻ rất vui sướиɠ vì điều đó.
“Thiên bảo kẹp chặt eo ông xã, côn thịt của ông xã dùng hết công suất gãi ngứa cho lỗ nhỏ của Thiên bảo đây!”
Cùng với câu nói đó, côn thịt đột nhiên rời khỏi thân thể cô một chút, ngay khi lỗ nhỏ còn chưa kịp cảm thấy trống rỗng, anh đã thẳng lưng đâm mạnh về phía trước, lấp đầy âm huyệt của cô.
“Cảm giác thế nào, bé cưng, có muốn mạnh và sâu thêm một chút nữa không?”
Nếu mạnh và sâu thêm một chút, sẽ đâm đến t.ử ƈυиɠ, Quân Thiên lắc đầu từ chối, cô không cần, cô sẽ đau chết mất.
Người đàn ông thấp giọng cười: “Vậy thì đêm nay chúng ta tạm thời không đi vào.”
Người đàn ông vẫn đưa đẩy với lực độ như cũ, tốc độ cũng không quá nhanh, cô gái đã phục hồi được một chút sức lực mở cái miệng nhỏ ra cắn lên xương quai xanh anh một cái, lực cắn không nhẹ không mạnh, càng giống như đang làm nũng, hoặc là đang tủi thân.
“Biết rồi, nhanh một chút đúng không, ông xã biết bé cưng muốn gì mà.”
Bỏ qua chuyện cô bị anh bắt nhốt, trong phương diện tình ɖu͙ƈ hai người đúng là vô cùng phù hợp với nhau, người đàn ông này như có thuật đọc tâm vậy, lúc nào cũng hiểu được những suy nghĩ trong lòng cô.
Cô gái nhỏ chưa từng xem qua tranh ảnh, kinh nghiệm lại thiếu đến đáng thương, cô đương nhiên không biết rằng, hết thảy các cô gái khi ân ái gặp phải tình huống này đều phản ứng như vậy.
Tống Chỉ buông cánh tay đang vòng qua bả vai cô ra, hai tay giữ lấy cặp ᘻôиɠ mềm mại của cô: “Bé cưng đỡ lấy, cây gậy của ông xã không nhịn được nữa, muốn làm nhanh hơn.”
Dứt lời, người đàn ông hệt như đột nhiên được uống thuốc kϊƈɦ thích, nhanh chóng dùng hết sức lực thọc vào rút ra cái lỗ nhỏ, bạch bạch bạch, âm thanh ɖâʍ mĩ khi thân thể va chạm vang không dứt bên tai, ᘻôиɠ Quân Thiên bị anh đâm đến mức không ngừng nảy lên trêи, lại bị bàn tay của anh nhấn xuống một cái, gắt gao đỡ lấy côn thịt. Khi rút ƈôи ȶɦϊ.t ra, anh nhấc ᘻôиɠ cô lên cao, khi cắm ƈôи ȶɦϊ.t vào, anh ấn xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy trăm cái, lỗ nhỏ run rẩy thít chặt đến mức tận cùng, phun ra từng giọt từng giọt ái dịch, người đàn ông cũng bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng rực, hai người cùng nhau leo lên đỉnh vui sướиɠ.
Ngoài cửa sổ gió lớn đột ngột gào thét, trong phòng hừng hực một mảnh, ngay cả trong không khí cũng phảng phất hơi thở ɖâʍ mĩ khi nam nữ làᘻ ȶìиɦ.
Tống Chỉ ngẩng cổ thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, cô gái cũng giống vậy, dựa vào ngực anh ổn định lại hơi thở dồn dập, người đàn ông bắn xong vẫn chưa mềm xuống hoàn toàn, vẫn đang thọc vào cái lỗ nhỏ.
Đêm tối tĩnh mịch bỗng nhiên lóe lên một luồng sáng trắng, tiếp theo truyền đến một “Đùng đoàng” như muốn chia đôi trời đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang dựa vào ngực Tống Chỉ đột nhiên quay sang đối diện với anh, mái tóc dài rối tung che kín mặt cô.
“Đùng”, bên tai lại vang lên vài tiếng sấm, thân thể thiếu nữ run rẩy, anh bỗng nhiên hiểu ra.
“Sợ sấm sét?”
Thiếu nữ không có phản ứng.
Một cánh tay Tống Chỉ vòng lấy bả vai cô, từng chút từng chút dịu dàng trấn an cô.
“Sợ cái gì, Lôi Công Điện Mẫu chỉ đánh người xấu, có cái tên đại phôi đản [1] như ông xã ở đây, không dám hại Thiên bảo đâu.”
[1] đại phôi đản (大坏蛋): dịch sát ra từng chữ nghĩ là đồ trứng thối (lớn), hay còn được hiểu là tên bại hoại, đồ khốn nạn.
Không biết như thế nào, nước mắt sắp không nhịn được mà rớt xuống đột nhiên lại nghẹn trở về, Quân Thiên nhếch môi cười.
Tên đàn ông xấu xa ngày nào cũng bày đủ trò để trêu ghẹo cô, nhưng còn không phải chỉ là.
Đồ, trứng, thối, sao.
Hỏng[2] luôn đi mới tốt, đỡ phải đêm nào cũng bị làm, không thể ngủ!
[2] trứng thối là trứng hỏng rồi, vậy nên Thiên Thiên mới bảo là hỏng luôn đi.