Mọi chuyện cũng đã tốt hơn khi chúng tôithoát khỏi nơi nguy hiểm đó. Đến khu giải trí, sau khi Kỳ Phong vừa chotôi “hạ cánh” ngay lập tức tôi lao đến chỗ bồn cây giải quyết hết tất cả những cái thứ khó chịu vẫn đang sôi lên trong bụng.
“ Thấy đỡhơn chưa?” Kỳ Phong bước đến vỗ vai tôi vài cái. Tôi xua tay, mặc dù đãcố gắng nói nhưng vẫn không thể mở miệng được. Một lúc sau, khi cảm thấy tốt, tôi lại trở về với dáng vẻ bình thường, không còn phải đứng ômbụng cạnh bồn cây với những tiếng kêu kỳ quặc nữa. Kỳ Phong đưa cho tôimột chai nước khoáng chanh mát lạnh mà vừa hắn mới mua. Tôi cầm lấy chai nước, tu một ngụm đầy trong miệng, cảm tưởng như mình vừa mới trải quamột cuộc chiến hết sức cam go( trong khi tui chả làm cái gì hết ngoàiviệc leo lên lưng Kỳ Phong để hắn cõng đi, thoát khỏi nơi nguy hiểm.)
“ Đến đây rồi có muốn chơi gì không, tôi bao?” Hắn đứng nhìn tôi chằmchằm. Chả hiểu sao, tôi thấy hơi ngại. Học với nhau suốt nửa năm nhưngđây là lần đầu tiên hắn dẫn tôi đi chơi, hơn nữa lại còn bao, làm tuisướng rơn hết cả lên. Cơ hội tốt thế này, không nắm bắt thì cũng thật là phí.
“ Ok, chơi luôn.” Tôi cười híp mắt rồi khoát tay lôi hắnđến hẳn chỗ đu quay. Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện. Chúng tôi đi vàorạp chiếu tổng có 4 người nhưng khi trở ra lại chỉ có hai người. Vậy còn hai người kia…
“ Khoan đã, chúng ta phải quay lại tìm hai ngườikia. Có thể họ vẫn đang bị kẹt trong đó.” Tôi lôi Kỳ Phong quay ngượctrở lại. Không hiểu sao hắn lại không chịu đi. Tôi chống nạnh, đứng nhìn hắn chằm chằm. Không lẽ hắn lại là con người vô tâm đến thế, thấy người ta sắp chết mà không cứu. Nếu như đúng là vậy thật thì sao hắn lạikhông mặc xác tui cho rồi nhỉ?
“ Anh Thành không có vô dụng đếnnỗi không bảo vệ nổi một đứa con gái đâu.” Hắn thản nhiên nói. Nhìn bộdạng của hắn, không có lấy một chút gì là quan tâm đến người khác làmtôi thấy phát bực. Dù gì hắn cũng là đàn em của anh Thành, vậy mà giờkhông biết người ta sống chết ra sao, hắn vẫn còn đứng ở đây, nói nhăngnói cuội.
“ Cậu nói vậy là sao?! Tôi không ngờ cậu lại là loạingười như vậy. Được, cậu không đi thì tôi đi!” Tôi xoay người, hừng hựcbỏ đi. Còn hắn, nhìn tôi đi mà chẳng thèm động đậy gì. Hừ, hắn nghĩ cáigì thế không biết?!
Trong khi tôi vẫn đang vùng vằng với KỳPhong, không biết anh Thành từ đâu đi tới, tay trong tay với Ngọc Tuyết. Lúc đầu nhìn thoáng qua tôi bỗng giật mình vì vẻ ngoài của họ. Mặt củacả hai người đó đều lấm lem bụi bẩn. Tôi phì cười. Trong khi tôi được Kỳ Phong cõng như bay ra ngoài, không một chút rủi ro, chỉ là bị bầm dậpmột chút trước đó; còn hai người bọn họ, không biết chuyện gì đã xảy ramà lại khiến hai người họ trông “xấu xí” như vậy:v
“ Có gì màngạc nhiên thế hả hai đứa này?!” Anh Thành nghệt mặt ra nhìn. Tôi chetay bụm miệng cười. À đúng rồi! Kỳ Phong vừa mới rủ mình đi chơi xong,nhân cơ hội ở ngay khu giải trí này thì chơi luôn. Cơ mà ai nấy cũngthân tàn ma dại hết rồi còn đâu! Đằng này tui cũng hết tiền để mua bộquần áo mới. Thôi nghỉ!
“ Có muốn ăn gì không?” Kỳ Phong hỏi tôi. Tôi nhìn hắn trân trân. Nghĩ lại thì hôm nay hắn cũng tốt phết.
“ Kem.” Tôi trả lời cụt lủn. Kỳ Phong cũng chả nói gì thêm, để tôi ở lại cùng hai người kia rồi chạy thẳng đến chỗ bán kem.
“ Chân em có sao không? Có vẻ như vừa rồi em gặp chuyện không may ha.”Anh Thành hỏi tôi bằng giọng ân cần mà sao tui thấy mặt ổng gian quá.Nãy giờ chỉ mải quan tâm đến tình trạng của anh Thành và Ngọc Tuyết màtôi quên luôn vết thương lớn kia. Giờ nhận ra mới thấy đau xót nhườngnào.:((((
“ Em không sao, anh không cần phải lo đâu.” Tôi cười gượng.
“ Làm sao mà không sao được chứ! Chân cậu vẫn đang chảy máu kia kìa.”Ngọc Tuyết bỗng nhiên nổi đóa lên. Nhỏ kéo tôi xồng xộc đến chỗ ghế gỗdài gần đó săm soi vết thương.