Tôi cũng nở một nụ cười phải gọi là chết ngất đối với bọn con gái. Cứ nhìn xung quanh mà xem, tôi chỉ nở nụ cười ấy để đáp lại thành ý củaanh Thành thôi mà mấy cô con gái ở gần đó, cô thì thẹn thùng không dámnhìn, cô thì mắt nổ hình trái tim nhìn tôi. Mọi chuyện xem chừng như đãổn vậy mà chẳng biết nhỏ Anna từ đâu “chui ra”, đứng lù lù trước mặt hai bọn tôi. Nhỏ giật lấy tấm ảnh từ trên tay anh Thành, mắt trợn tròn nhìn vào tấm ảnh như sắp thiêu đốt nó vậy.
“ Gì đây, sao tự nhiênlại có ảnh của con nhỏ Ngọc Tuyết ở đây? Không lẽ cậu định mai mối chocon nhỏ đáng ghét này sao?” Nhỏ nhìn tôi khó hiểu.
“ Em nói ai là ‘con nhỏ đáng ghét’ vậy? Người trong tấm hình này sao?! Anh không ngờlà em lại có thể thốt ra những lời nói khiếm nhã đó đấy! Nhỡ người khácnghe thấy được thì họ sẽ nghĩ sao về ‘Ngọc nữ’ của trường Gyleo đây? Etrả lời anh đi. Sự đoan trang, hiền thục hàng ngày của em giờ đâu hếtrồi?” Anh Thành nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nhìn Anna. Ha ha, nhỏ đang xấu hổ kìa, chắc hẳn là giờ nhỏ rất muốn tìm một cái lỗ nào đó chuixuống. Thật không thể tin nổi, người như nhỏ mà cũng biết xấu hổ cơ á?
P/s: Sorry các bn vì lâu lâu Joon mới đang một chap ạ (tình hình là đang học lớp 9 nên có ít thời gian viết truyện lắm ạ :3)