Thiên Thần Hay Ác Quỷ, Rốt Cuộc Em Là Ai?

Chương 17: Yui Shiota



Anata wa watashi no hahaoya ni totemo nite imasu.

(Con ngày càng xinh ra đấy, rất giống với mẹ con.) – Ông ta nói - Shikashi, kanojo wa amarini mo orokadeshita! Watashi wa kanojo o tsukatte nani mo shiranakattanode, watashi wa sore o shirazu ni jibun jishin o koroshita.

(Nhưng bà ta quá ngu ngốc! Ta lợi dụng bà ta như thế mà bà ta chẳng hề biết gì, còn ngốc đến nỗi bị chính ta giết mà không hay biết.)

- Otōsan?

(Ba?) – Cô hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt mình. Đó không phải là một con người, mà là một ác quỷ.

- Beibī, koko ni kite, otōsan to chotto tanoshinde! 

(Con yêu, đến đây ‘vui vẻ’ với ba một tí!) – Ông ta tháo cà vạt ra, tiến về phía cô - Anata wa anata no okāsan no yō ni orokadeatte wa ikemasen ka?

(Chắc con không ngốc như mẹ con đâu nhỉ?)

- Otōsan?

(Ba?) – Cô lùi về phía sau.

Ông ta siết chặt cổ tay cô, đè người cô xuống rồi thô bạo lấy tay xé áo của cô ra.

‘Tít’ Một âm thanh phát ra đâu đó trong phòng nhưng ông ta chẳng hề nghe thấy.

-Otōsan, nanishiteruno?

(Ba, ba định làm gì vậy?) – Cô hoảng loạn, cố vùng vẫy nhưng không được.

-Mondai wanai, osorete wa ikenai!

(Không sao đâu, đừng sợ!) – Ông ta chảy nước dãi, tay mân mê từ má rồi xuống cổ cô.

-Otōsan, otōsan ni tanonde, otōsanha tebanasu. Watashi wa anata no chichi ni kongan suru!

(Ba, con xin ba, ba thả con ra đi. Con xin ba mà!) – Cô khóc lóc, gào thét.

Ông ta tát vào mặt cô một cái đau điếng. Cô vì đau quá mà không còn đủ sức lực để chống cự, cơ thể dần bất động.

-Sore wa yoidesu! Otōsan wa omoiyari no aru kodomo-tachi o sewa shimasu!

(Ấy, thế mới ngoan! Ba sẽ chăm sóc con chu đáo!) – Ông ta nói.

Rồi ông ta bắt đầu hôn lên cổ cô, liếm đến cánh tay và từng ngón tay của cô. 

- Otōsan…

(Ba…) – Người cô run lên vì hành động của ông ta.

Nhưng cô đâu biết rằng, người cô càng run thì ông ta càng kích thích hơn. Ông ta ngước đầu lên, định hôn vào môi cô thì…

-Uwa ̄! Igainimo, koreha Kuriyama shachō no kōdōdesu!

(Wow! Thật không ngờ đây là hành động của chủ tịch công ty Kuriyama đấy!) – Yui từ trong bóng tối bước ra, tay cầm máy quay phim, giọng nói châm biếm phát ra.

-Anata wa nanidesu ka?

(Mày là đứa nào?) – Ông ta dừng lại, đứng lên, đưa mắt dò xét Yui.

-Shiota san…(Shiota…) – Giọng Sakura vui mừng, mang theo chút yếu ớt.

-Wasurete, daitōryō! Watashi wa Shiota ko gurūpu Shiota Yuidesu. Kare ga watashi o wasurete shimatta no wa chōdo 6-kagetsu mo nakatta nodesu ka?

(Mau quên quá đấy, chủ tịch! Tôi là Shiota Yui, tiểu thư tập đoàn Shiota. Chỉ mới không gặp nhau sáu tháng mà ông đã quên tôi rồi sao?) – Yui cười, ánh mắt hiện rõ sự châm chọc.

-Ha, sore wa anatadesu. Anata wa satsuei shite imasu ka?

(Ha, ra là mày. Mày đang quay phim à?) – Ông ta cười lạnh, nhìn vào chiếc máy quay phim mà Yui đang cầm.

-Sōdesu. Watashi wa shōko to shite kono eiga o toru tsumoridesu!

(Đúng vậy. Tôi đang định lấy đoạn phim này làm bằng chứng đó mà!) – Yui cười.

Sắc mặt ông ta đột nhiên khó coi, nhưng rất nhanh sau đó đã bình thường lại.

-Anata ga koko ni kitara, kaette wa ikenai!

(Nếu mày đã đến đây thì đừng hòng về!) – Ông ta nói, lao về phía Yui.

-Tameshite mite!

(Thử xem!) – Yui cười ngạo mạn, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Ông ta tới gần, đấm cô một cái nhưng cô đã kịp né, kéo khoảng cách với ông ta. Cứ như vậy, ông ta đánh, cô thì né rồi kéo khoảng cách khiến hai người rất nhanh đã hết sức.

Nhưng, sức trẻ con làm sao so được với người lớn.

-Watashi wa anata no yōna kodomo ga watashi o utsu koto ga dekiru to wa omowanai!

(Tao không tin một đứa con nít ranh như mày mà cũng có thể thắng tao!) – Ông ta nói, tay đấm vào mặt cô một cú thật mạnh.

Bị trúng đòn, Yui đau đớn ngã gục xuống đất.

-Anata ga shinu tame ni!

(Cho mày chết!) – Ông ta đá vào bụng cô.

Yui bất lực nằm trên sàn chịu những cú đá của ông ta, ho vài tiếng.

Ông ta nắm lấy cổ áo cô, kéo nó lên, nâng cả người cô lên theo.

-Hanareru!

(Chết đi!) – Ông ta nói, lấy từ trong túi ra một con dao bấm, đưa ra định đâm vào tim cô.

Nhưng chưa kịp đâm, ông ta đã nghe thấy tiếng nói của cô.

-Sore ga watashi no iu kotodesu!

(Câu đó là tôi nói mới phải!) – Yui cười lạnh.

Khi tiếng Yui vừa dứt thì cũng là lúc cánh cửa phòng bật mở, cảnh sát không biết từ đâu kéo vào bắt lấy ông ta.

Sakura khóc trong hạnh phúc rồi ngất đi.

-Yui…Yui… - Đó là những âm thanh cuối cùng mà Yui nghe thấy khi còn tỉnh táo, ngoài ra chẳng còn gì cả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv