"Tôi đi tìm băng keo dán, sẵn đi mua nước." Vương Dư Huy nói xong thì đi ra ngoài, cô nhìn theo bóng lưng cậu xong lại gục đầu xuống.
Hứa Thiên Việt lựa các mảnh liên quan đến nhau bỏ sang một bên: "Dán xong sẽ lâu lắm đây...".
Lâm Hạ Y nhớ lời cô nói sáng mai phải tổng hợp xong tại nó không khó khăn gì... Nhưng ai ngờ lại gặp tình cảnh này chứ. Cô thở dài một hơi, thì thầm: "Xin lỗi, làm phiền hai cậu rồi.".
- "Phiền lâu rồi.".
Hứa Thiên Việt liếc mắt nhìn cô một cái, rồi nhếch mép cười: "Hiếm thấy cậu ủ rũ như này, tôi đã từng nghĩ cậu là một thiên sứ ánh sáng đấy... Lúc nào cũng mang nhiệt huyết trong người.".
Nghe anh nói, cô sững lại hướng mắt nhìn. Thiên sứ ánh sáng sao? nghe cũng thú vị đấy.
Cái lạnh trong màn đêm bắt đầu bao trùm lấy, cô mệt mỏi mà ngủ quên, thấy vậy Hứa Thiên Việt liền cởi áo ngoài ra đắp cho cô: "Đúng là phiền thật đấy, tôi không mang áo khoác thì mai cậu sẽ bệnh rồi khó chịu với bọn tôi cho xem... Con gái thường là vậy mà.".
Cánh cửa lớp được kéo ra, Vương Dư Huy bước vào với ba lon nước và hai cuồn băng dán trên tay. Thấy cô gục trên bàn cũng hiểu nên im lặng đi đến.
Vương Dư Huy và Hứa Thiên Việt bắt đầu vào việc, cả hai hăng say sửa lại từng bài kiểm tra, làm rất nhẹ nhàng sợ làm phiền giấc ngủ của cô thiên thần nhỏ.
Tới khoảng một giờ sáng, cô được Vương Dư Huy lay người nhưng vẫn thiếp đi. Thế là đống giấy tờ đó được Hứa Thiên Việt chấp nhận một mình phụ trách tổng hợp sau khi đã sửa xong. Còn cậu thì cõng cô về.
Nghe tiếng thở đều trên lưng, Vương Dư Huy chỉ mỉm cười nhẹ, bước đi của cậu rất vững và chậm. Dường như ý định về nhà ngay không tồn tại, cơn gió lạnh thổi qua nhưng lại ấm áp lạ thường, cậu muốn thời gian này có thể dừng lại mặc dù biết rằng chẳng có khả năng.
"Em xin lỗi... Xin lỗi... Anh... Tiền bối Ảnh- ưm..." Lâm Hạ Y nói mớ, cậu cảm nhận được vai cô đang run lên, nhưng lời nói vừa cũng khiến cậu để ý. Cô đang xin lỗi một người nào đó và người đó là ai, có quan hệ gì với cô? Trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu lại nhanh chóng vụt tắt.
Vương Dư Huy nhanh chóng đưa cô về nhà, có lẽ lạnh nên cô mới nói mớ.
Hôm sau, các sấp tài liệu kiểm tra đã được tổng hợp gọn gàng, không những vậy còn kèm thêm tờ giấy ghi chú để dễ phân biệt. Mặc dù giáo viên hơi cằn nhằn đống băng dán dính trên giấy nhưng cũng khen không ngớt lời.
Lâm Hạ Y về lớp, kèm theo cả đống bánh kẹo trên tay đi đến chia cho Vương Dư Huy và Hứa Thiên Việt. Cả hai chẳng hiểu gì chỉ thấy cô cúi người thành tâm xin lỗi.
"Cậu nghĩ tạ lỗi bằng bánh kẹo là được à?" Hứa Thiên Việt khoanh tay, hất cằm.
Vương Dư Huy thì cảm ơn cô sau đó lại gom tất cả bỏ vào cặp sách của cô.
"Vương Dư Huy, cậu làm gì vậy?" Cô thấy hành động của cậu thì khó hiểu, cô đã dành một khoảng thời gian để lựa những món ngon và mua nó bằng tiền làm thêm đấy.
"Thật là... Cậu có khác gì con nít không? Này là kêu tôi giữ để khi nào cậu khóc thì lấy ra dỗ cậu à?" Hứa Thiên Việt chỉ vào đống bánh kẹo, cười khinh nói móc.
Lâm Hạ Y tức mà chẳng dám cãi lại, dù sao cũng là cô sai, cô đẩy mọi chuyện lên cho họ gánh vác. Vương Dư Huy bảo rằng cậu không thích đồ ngọt nên cô đành tự ăn.
Nhìn vào nét mặt như ác quỷ của Hứa Thiên Việt khiến cô lạnh sống lưng. Không biết bằng cách nào mà cô lại thấy anh cười như tên biến thái.
"Từ nay hãy làm chân sai vặt cho tôi." Biết ngay là chẳng có gì tốt đẹp, Lâm Hạ Y nghe anh nói vậy cũng im lặng là cùng, sợ cãi câu nào là bị buộc tội câu đó.