Diệp Thiên chẳng hề để ý khoát tay áo, lững thững đi tới chỗ cách bờ cát hơn mười mét, đưa tay đặt ba lô trên đất mà Lôi Hổ rơi trên mặt nhặt lên, ở trong quá trình này, Cùng Kỳ cuối cùng đều không xuất hiện, như là sợ bị Diệp Thiên giết.
- Ai, ta nói Lôi Hổ, thức ăn trong này cũng không phải thiếu a!
Diệp Thiên cũng không có mang ba lô của Lôi Hổ ném trở về, mà là đem một ít thức ăn trong ba lô ra, khi hắn xé mở một miếng thịt bò sốt đóng gói trong túi chân không thì nhất thời một mùi nồng nặc rất xa truyền đi.
- Mẹ nó, dám so tâm nhãn cùng người, chờ ngươi tu luyện thành tinh đến cảnh giới Hóa Hình lại nằm mơ nhé!
Ngay khi lật xem thức ăn trong bọc, lỗ tai Diệp Thiên liền bỗng nhúc nhích, nghe được âm thanh trong rừng Cùng Kỳ đạp chỗ đất toàn là lá cây rụng, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười lạnh.
Nếu Cùng Kỳ trốn trong núi như vậy, Diệp Thiên có lẽ thật đúng là không biện pháp gì bắt nó, dù sao hắn giờ phút này chính là bên ngoài đảo, cũng cảm giác được trong đảo cảm ứng căn bản này không đến cuối, có tồn tại hơi thở mạnh mẽ, cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Diệp Thiên cũng biết, với tư cách Cùng Kỳ một trong thiên hạ tứ hung trong truyền thuyết, ngoài thiện ác chẳng phân biệt thích ăn thịt người, một đặc điểm lớn nhất chính là ghi thù, phàm là có người đắc tội hoặc thương tổn nó, Cùng Kỳ đều cũng đến chết không buông, cho đến khi ăn đối phương mới bằng lòng bỏ qua.
Diệp Thiên thử một lần, quả thế, nó chỉ tự cho là trốn ở trong rừng có thể né tránh phi kiếm của Diệp Thiên, đang ở rừng cây bên cạnh nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Diệp Thiên, hai móng vuốt phiá trước hung hăng cầy mặt đất, tham lam nhìn miếng thịt bò sốt tản mùi trong tay Diệp Thiên, tựa hồ lúc nào cũng đều chuẩn bị nhào ra.
- Lôi Hổ, mùi vị thịt bò này không tệ, ngươi nếm thử chút!
Ánh mắt Diệp Thiên xem cũng chưa nhìn chỗ rừng cây, sau khi xé mở thịt bò đóng gói chân không tự mình cắn một miếng, sau khi quay đầu lại, bao thịt bò kia lập tức hướng trên bờ cát Lôi Hổ bay đi.
- Mắc câu rồi?
Ngay lúc này Diệp Thiên ném thịt bò ra, Cùng Kỳ rốt cục nhịn không được, một trận gió xoáy thổi qua, thân thể của nó thực cao ngất ra hiện khi Diệp Thiên cùng Lôi Hổ, há to, mang theo thịt bò đóng gói kia cắn lấy trong miệng.
- Đến đây cũng đừng mong đi!
Diệp Thiên tâm niệm vừa động, bổn mạng phi kiếm giấu ở trong cát, đột nhiên lặng yên không một tiếng động hiện ra phía dưới Cùng Kỳ, không chờ đợi nó có chút phản ứng, phi kiếm màu bạc liền đâm vào phần bụng bên trong nó.
Bất kể là người hay là động vật, vị trí yếu và nguy hiểm trên người, không có gì hơn chính là những chỗ này như mắt, mũi cùng với ngực bụng, thân dưới Cùng Kỳ cũng không có làn da dày cứng và vảy, phi kiếm vô hình giống như là cắt đậu hủ xuyên đi .
- Ngao ô!
Không ngờ Cùng Kỳ bị Diệp Thiên đánh lén thành công, phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, thân thể như là mũi tên nhọn hướng bầu trời chạy trốn, bước nhảy này lại có thể ước chừng nhảy cao mười mét, Diệp Thiên đâm vào bụng Cùng Kỳ không dấu vết, thế nhưng chỉ làm chảy ra một chùm máu tươi, cũng không thể làm mở ngực bể bụng.
Nhưng phản ứng của Diệp Thiên cũng là cực nhanh, ngay khi thân thể Cùng Kỳ nhảy đến điểm cao nhất, đang lúc muốn rớt xuống, thần thức chỉ huy phi kiếm phóng lên cao, hóa thành một đạo quầng sáng, lập tức hướng một dúm lông màu trắng chỗ cổ Cùng Kỳ vọt tới.
- Ô ô …
Nhìn thấy phi kiếm điện xạ mà đến, ánh mắt như chuông đồng của Cùng Kỳ rốt cục lộ ra một vẻ sợ hãi, thân thể nó nhìn như đờ ra, bỗng nhiên nhúc nhích trên không trung, khó khăn lắm tránh khỏi phi kiếm đánh úp, thân thể từ từ hướng bờ cát rơi xuống, từng giọt màu xanh biếc mang theo mùi hôi thối, làm rung động thi hài động vật ăn mòn phía dưới này.
- Mẹ nó, ta không trêu chọc ngươi a? Tại sao lại hướng về phía ta?
Lôi Hổ đứng ở trên bờ cát, nhìn thấy từ trên trời Cùng Kỳ rơi xuống, cả người không khỏi mắt choáng váng, dựa theo phương hướng Cùng Kỳ rơi xuống, đang là hướng về mình tới, mà duy nhất Diệp Thiên có thể cứu mạng nhỏ của mình, tựa hồ còn ngoài 30 mét.
Đừng nói Lôi Hổ , chính là Diệp Thiên, cũng không nghĩ tới dị thú trong truyền thuyết này sẽ khó đối phó như thế, lực công kích của hắn chưa hẳn lớn như vậy, nhưng loại tính phát nổ phối hợp giữa tốc độ và thân thể, chính là Lôi Hổ tiến vào hóa cảnh cũng xa xa không kịp.
Nhưng Diệp Thiên cùng Lôi Hổ cũng chưa có thể nhìn thấy, cùng lúc Cùng Kỳ nhảy lên không trung giương nanh múa vuốt thấy rõ phương hướng nó sẽ hạ xuống thì trong mắt cũng lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi, giống như là gặp thiên địch, trong miệng phát ra âm thanh khiển trách "Ô ô".
Âm thanh oán trách phát ra từ trong miệng Cùng Kỳ, cảnh tượng trước mặt của Diệp Thiên và Lôi Hổ, bỗng nhiên đã xảy ra thay đổi.
Ngay lúc Cùng Kỳ đi đến trên bờ cát, vốn dĩ sương mù mỏng bay ở bốn phía tầng cát do linh khí hình thành, bỗng nhiên trong nháy mắt ngưng tụ lại, hình thành một đạo bức tường trắng, ngăn cản phương hướng rơi xuống của Cùng Kỳ.
- Ngao ô!
Chính là bị phi kiếm Diệp Thiên gây thương tích, đều không có phát ra Cùng Kỳ tiếng tru thê thảm, sau khi nhìn thấy bức tường đó, mắt to như chuông đồng rõ ràng lộ ra một tia thần sắc tuyệt vọng, liều mạng trên không trung xoay chuyển thân thể.
Chính là bụng bị phi kiếm xuyên một lỗ, trước lại thay đổi một lần phương hướng trên không trung, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt mình, tiếp xúc đến sương mù màu trắng này, cả người cũng thuận theo chui vào.
- Diệp gia, cứu mạng với!
Tuy rằng chứng kiến linh khí tụ tập lại với nhau trên bờ cát , nhưng Lôi Hổ có thể không thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt Cùng Kỳ, hắn còn tưởng rằng Cùng Kỳ sau khi bị thương thú tính đại phát, muốn giết chết chính mình trước, dưới chân liền lùi lại, hướng Diệp Thiên phát ra tiếng kêu cứu.
- Mẹ nó, máu tươi của súc sinh này đối với phi kiếm của ta có ảnh hưởng a?
Thần thức Diệp Thiên nhập vào bên trong phi kiếm, đang muốn giải thoát Lôi Hổ, chợt phát hiện, chính mình đối phi kiếm nắm trong tay cũng không phải thuận tay như vậy, mà vốn ngân quang lóe ra trên phi kiếm, mơ hồ có một tầng chất lỏng màu xanh biếc, thân kiếm có vẻ có chút ảm đạm.
Ngay lúc công phu không nhất quyết này của Diệp Thiên, thân thể Cùng Kỳ dĩ nhiên rơi xuống trên bờ cát, chẳng qua để Diệp Thiên cùng Lôi Hổ đều không nghĩ tới chính là, Cùng Kỳ rơi xuống trên bờ cát hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn sẽ không phản ứng gần Lôi Hổ trong gang tấc. Mà là quay đầu hướng ngoài bờ cát bay tán loạn mà đi.
Nhưng nhưng vào lúc này, từ chỗ đỉnh đầu Diệp Thiên và Lôi Hổ, truyền đến "Phích ba!" Một tiếng vang thật lớn, trên bầu trời ngàn dặm không mây kia, một tia chớp to như tay em bé từ trên trời giáng xuống, chém thẳng xuống đỉnh đầu Cùng Kỳ.
Nhưng Cùng Kỳ tựa hồ đã sớm đoán trước sẽ có tình hình như thế, cơ hồ lúc tứ chi của nó đạp đến trên bờ cát. Liền liều mạng chạy trốn, một đạo sấm sét này cũng không bổ vào trên người của nó.
Nhưng làm cho người ta hoảng sợ chính là, không đợi Cùng Kỳ chạy ra đạo linh khí này hình thành bức tường. Bốn năm đạo sấm sét lại là theo nhau mà đến, ẩn chứa lôi quang điện năng cường đại, đem vị trí trong chu vi mười mét của Cùng Kỳ phủ lên thành một mảnh biển điện. Ngăn chận Cùng Kỳ lui về con đựờng sau.
- Ngao ô!
Mắt thấy trên bầu trời lại là một đạo sấm sét đánh xuống, trong miệng Cùng Kỳ phát ra một tiếng gào thét tuyệt vọng, bốn chân trên bờ cát giậm mạnh một bước, liều chết chạy ra khỏi lôi quang, xuyên qua bức tường kia, đi ra bên ngoài bờ cát.
Lôi Điện oanh kích khiến thân thể Cùng Kỳ đang run rẩy, ánh mắt cũng có chút đăm đăm, thân thể chưa đứng vững, trên bầu trời lại là mấy đạo sấm sét đánh xuống, tiếng sấm nương theo sau điện quang đem Cùng Kỳ bao phủ ở trong đó. Mà tiếng Cùng Kỳ gầm lên giận dữ, cũng trở nên càng ngày càng nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - thegioitruyen.com
Ngay khi tiếng kêu thê thảm của Cùng Kỳ hoàn toàn biến mất, xa xa trong núi rừng, đồng thời vang lên vài tiếng gầm rú rung trời, núi rừng cây cối xào xạc rung động. Cả núi rừng bỗng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng hét rung trời kia vẫn quanh quẩn.
- Khí trong tiếng thét này đủ, sợ là ngay cả Hắc Giao đều so ra kém đi?
Nghe được tiếng hét này, Diệp Thiên nhịn không được từ trong rừng nhìn ra, Cùng Kỳ trong truyền thuyết đều xuất hiện rồi, hắn thật sự không biết ở trong núi rừng, còn ẩn nấp dạng sinh vật đáng sợ gì?
- Này... Đây là có chuyện gì?
Sau năm sáu phút trôi qua, tia chớp mới chậm rãi tán đi, ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời kia, vẫn là xanh thẳm không có một đám mây, Lôi Hổ hư hư thực thực đang ở trong mộng dùng tay trái sờ một chút vai phải, cõi lòng tan nát đau đớn kia, mới khiến cho Lôi Hổ tỉnh lại.