- Cháu có thể bói được sao?
Nhìn thấy đồng tiền trong lòng bàn tay Diệp Thiên, vẻ mặt cô bé háo hức,kiến thức mà Diệp Thiên chỉ bảo đối với cô bé mà nói giống như là mở ra 1 cánh cửa lớn, khiến cho cô bé hiểu biết được bao nhiêu là điều mà trước nay mình chưa từng được tiếp xúc, trong lòng không khỏi muốn thử 1 chút xem sao.
- Có thể, thử dùng thuật bói Lục Hào khi nãy chú dạy đi!
Diệp Thiên gật đầu cầm đồng tiền trong tay đưa cho cô bé, nói:
- Cháu mới học, có thể dùng những đường ngang trên mặt này làm ký hiệu, sau 6 lần ném mạnh xuống, hoa văn đó chính là quẻ tượng cháu phải bói.
Dựa vào trình độ của Diệp Thiên có thể ghi nhớ rõ ràng kết quả 6 lần ném xuống, sau đó tự động phân tích quẻ tượng của quẻ này, nhưng Giang Sơn thì không thể, dù cho cô bé có thiên chất thông minh, cũng phải lấy đường ngang trên mặt làm ký hiệu.
- Ấy, cuối đường cầu gãy, quẻ Khảm Cấn, hôm nay rốt cuộc sao lại thế này, sao lại là quẻ đại hung thế này?
Lúc Giang Sơn ném đồng tiền xuống, trong lòng Diệp Thiên đã suy luận âm thầm, sau khí 6 lần ném tiền, khi quẻ tượng hiện ra rõ ràng trong đầu Diệp Thiên, mặt cậu không khỏi biến sắc, trong lòng có chút bất an.
Trước khi kiểm tra kiến thức bói toán của Giang Sơn, Diệp Thiên đã bói ra mấy quẻ, đều là quẻ hung, mà quẻ tiền Giang Sơn bói cũng lại la quẻ đại hung, tục ngữ nói chuyện có gì đó bất thường chắc là do quỷ, nhớ đến lúc lên máy bay, trong lòng Diệp Thiên rung động, lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Ngay lúc Diệp Thiên nhận ra ý nghĩa của quẻ bói, Giang Sơn ngẩng đầu lên nói:
- Chú… chú Diệp, quẻ bói này không được tốt cho lắm?
Diệp Thiên mở miệng hỏi:
- Giang Sơn, cháu muốn bói cái gì?
Bói toán có thể bói ra được rất nhiều chuyện, có bói toán nhân duyên, tiền đồ cũng có bói sức khỏe, phú quý, yêu cầu không giống nhau, thì giải ra ý nghĩa tất nhiên cũngkhông giống nhau.
- Cháu muốn tính khi nào mới có thể đến Hồng Kong.
Giang Sơn bị nét mặt nghiêm trọng của Diệp Thiên dọa cho phát sợ, nhỏ giọng nói:
- Nghe nói ngồi máy bay hơn 20 tiếng, cháu… cháu từ trước tới giờ chưa ngồi máy bay bao giờ, muốn xem xem có thể đến sớm 1 chút được không.
- Ông Diệp, sẽ xảy ra chuyện gì sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lôi Hổ ngồi ở hàng ghế trước mặt bị Diệp Thiên dọa cho hoảng sợ, trong ấn tượng của ông ta, Diệp Thiên luôn luôn có 1 bộ dạng điềm đạm nhẹ nhàng, cho dù có đối chiến với ông chủ mình cũng không thấy căng thẳng như vậy. Không sao đâu, ông tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Diệp Thiên lắc đầu, vẫy tay về phía tiếp nữ viên hàng không.
- Diệp tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì ạ?
Cô nữ tiếp viên hàng không đó lắc lắc vòng eo thon nhỏ đi tới, như để nói chuyện thuận tiện, cúi nửa người xuống, 1 nửa trái đào tiên hiện ra trước mặt Diệp Thiên. Diệp Thiên chỉ vào điện thoại thegioitruyen.com bên cạnh chỗ ngồi, hỏi:
- Trên máy bay có được gọi điện thoại không?
Là máy bay thương vụ, thegioitruyen.com là 1 trong những chức năng căn bản, nữ tiếp viên hàng không mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể, ở đây ngài có thể trực tiếp liên lạc với 127 khu vực và quốc gia trên thế giới, xin hỏi ngài muốn gọi đi đâu ạ?
- HongKong, cô bấm số này đi!
Diệp Thiên tiện tay xé tờ giấy trước mặt ghi dãy số lên đó, là số điện thoại của Đường Văn Viễn trong biệt thự của cậu, do linh khí ở đó dày đặc ảnh hưởng rất lớn đến tín hiệu nên chỉ có sử dụng điện thoại cố định thegioitruyen.com mới có thể bảo đảm liên lạc với thế giới bên ngoài được.
- Ông Diệp, điện thoại thegioitruyen.com thông rồi ạ!
Sau khi bấm số xong, nữ tiếp viên hàng không đưa tai nghe cho Diệp Thiên, mắt thấy Diệp Thiên căn bản không thèm nhìn mình 1 cái, lập tức vẻ mặt giận dỗi trở về vị trí của mình.
- Lão Đường à, tôi là Diệp Thiên đây.
Sau khi nghe thấy giọng Đường Văn Viễn trong điện thoại, Diệp Thiên đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Kể chuyện xảy ra ở Johannesburg cho tôi 1 chút đi, ngoài ra chuyện tôi bảo đệ tử Hồng Môn theo dõi Tống Hiểu Long, có kết quả chưa?
Từ khi lên máy bay, tâm trạng Diệp Thiên từ đầu chí cuối đều cảm thấy bất an, chỉ có điều là không biết vì sao thôi, thiên cơ hôm nay hình như bị che đậy, bất kể Diệp Thiên thôi diễn thế nào cũng không có cách nào biết được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, nên bây giờ mới muốn tìm chút manh mối từ chuyện ở Nam Phi.
Về phần Tống Hiểu Long, Diệp Thiên hận hắn thấu xương, mặc dù Tống Hiểu Thiên nói rõ là sẽ có biện pháp với hắn nhưng Diệp Thiên vẫn nhờ Đường Văn Viễn dò la tin tức, nếu như có thể, Diệp Thiên cũng không ngại tự mình đi giải quyết cái bọn ruồi bọ cứ vo ve bên tai này.
- Diệp Thiên, cậu đã lên máy bay chưa?
Giọng nói Đường Văn Viễn mặc dù không có gì thay đổi, vẫn như là già nua như vậy, nhưng chân khí đã nhiều hơn rất nhiều:
- Sự kiện ở Johannesburg đã có kết quả điều tra rồi, được cho là sự kiện quân Congo khủng bố.
Truyền thông hôm nay đưa tin, bất kể là tin tức xảy ra ở bất kỳ ngõ ngách nào trên thế giới cũng đều khó thoát khỏi bàn tay phóng viên đưa tin, hơn nữa sự kiện này chỉ cách sự kiện ở Johannesburg hơn 10 tiếng đồng hồ, bây giờ trên truyền hình mỗi quốc gia hầu như đều đưa tin của Nam Phi rồi.
Trong vụ án giết người này, tổng cộng có 238 khách du lịch nước ngoài tử vong, 67 người khác bị thương do trúng đạn, hiện nay đã được đưa đến bệnh viện, còn có hơn 10 người sau khi trải qua vụ giết chóc này thần kinh đã không còn bình thường, đã được đưa vào bệnh viên quan sát trị liệu, trong đó có 1 phụ nữ người Hoa cứ lấy cờ quấn vào thân.
Mà căn cứ theo bên chính phủ Nam Phi họp báo chính thức công bố, quân Congo gây ra cuộc thảm sát lần này dưới sự chiến đấu anh dũng của quân đội Nam Phi, có 410 người đã tử vong, ngoài ra có 232 người bị đánh gục hoặc bắt sống khi đang trên đường trốn chạy.
Chính phủ Nam Phi trỉ trích quân Congo đồng thời cũng tuyên bố đã tiêu diệt hoàn toàn phần tử khủng bố tấn công vào Nam Phi lần này, không 1 người lọt lưới, chứng minh năng lực và quyết tâm bảo vệ đất nước của quân đội Nam Phi.
Đồng thời phía Nam Phi vừa mới niêm phong sân bay quốc tế Johannesburg trước đó 1 tiếng, hơn nữa để an toàn, tập trung những người sống sót tại sự kiện lần này lại với nhau, cô lập các phóng viên đến phòng vấn đến từ các quốc gia, điều này khiến rất nhiều phóng viên bất mãn.
Cùng với bất mãn, phần đông các phóng viên cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì trong 1 số bức ảnh mà khách du lịch đưa ra, tình trạng tử vong của quân Congo rất kỳ lạ, hiện trường có rất nhiều thân thể phần tử khủng bố riêng biệt, trạng thái chết thể thảm không thể miêu tả bằng lời được, rõ ràng những viên đạn không có làm như vậy được.
Điều quan trọng hơn, trong những bức ảnh này, căn bản là không xuất hiện bóng dáng của bất kỳ quân đội chính phủ Nam Phi nào, 1 vài khách du lịch còn chưa bị bịt miệng, cũng nói ra tình hình hôm đó, gần 1 giờ sau những cái chết khó hiểu của những phần tử khủng bố đó, quân đội chính phủ Nam Phi mới đến được mỏ vàng.
Như vậy, hầu như truyền thông mỗi quốc gia đều đặt ra nghi vấn với lời giải thích của chính phủ Nam Phi, chỉ có điều chính phủ Nam Phi một mực chắc chắn những lời mình nói, đối với những nghi ngờ này căn bản không hề trả lời lại.
- Diệp Thiên, chuyện này là do cậu làm à?
Đường Văn Viễn ở tận Hồng Kong, cũng cảm thấy run sợ với chuyện xảy ra ở Johannesburg, phần tử khủng bố và khách du lịch tử vong cộng vào cũng gần đến 700 người, chuyện này trong những năm gần đây, ngoài sự kiện "11 tháng 9" ra, đây là sự kiện khủng bố nghiêm trong nhất thế giới.
- Lão Đường, nói bậy cái gì, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?
Diệp Thiên đối với chuyện này không thể phủ nhận nhưng tuyệt đối không thể nói ra được, dù sao Diệp Thiên đã tiêu hủy toàn bộ máy quay ở mỏ vàng Johannesburg rồi, cậu cũng không sợ người ngoài biết được.
- Được, cứ cho là không liên quan đến cậu đi.
Nghe thấy ngữ khí của Diệp Thiên, trong lòng Đường Văn Viễn đã hiểu được ba phần, lập tức cười khổ nói:
- Ông diệp, ngài cứ yên tâm mà quay về Hồng Kong đi, ông Cẩu cùng mấy vị nữa đang đợi ngài ở đây, có thể ngăn chặn những chuyện phiền phức.
Sợ là ngoài Tống Hạo Thiên ra, không có mấy người hiểu được lực sát thương của Diệp Thiên hơn Đường Văn Viễn, chuyện xảy ra ở Nga đến bây giờ đã được mấy tháng, nhưng vẫn còn chưa bình ổn lại, Diệp Thiên lại làm 1 chuyện ở Nam Phi nữa như vậy, Đường Văn Viễn không biết nên nói cái gì cho tốt đây.
- Đừng nói cái này nữa.
Diệp Thiên cắt đứt lời Đường Văn Viễn, mở miệng hỏi:
- Lão Đường, tôi hỏi ông, binh đoàn Black Widow ông đã dò hỏi kỹ chưa?
- Hỏi kỹ rồi, binh đoàn Black Widow tổng cộng có 5 người hợp thành, 1 người đội trưởng tên là Jerry, hắn phụ trách chỉ huy và kế sách của đội, nhân vật thứ 2 tên là Brookman, hắn ta là người chỉ huy hành động của binh đoàn, cũng là người được thế giới công nhận là vua của giới lính đánh thuê.
Đối với chuyện Diệp Thiên giao cho, Đường Văn Viễn không dám chậm chễ, trong điện thoạthegioitruyen.com97, cầm 1 tập giấy fax ra tiếp tục nói:
- Đây là 1 đội có 5 người, còn có Kelvin phụ trách kỹ thuật phá giải và nghe lén, hắn chính là Hacker tạo ra cuộc xâm nhập vào Lầu Năm Góc năm đó, chuyên gia bom Clyde cũng rất nổi tiếng, mấy người này đều là nhân vật đỉnh cao trong giới lính đánh thuê.
- Thế mới có 4 người? Còn 1 người nữa?
Nghe thấy Đường Văn Viễn dừng lại, Diệp Thiên vội vàng hỏi.
- Cậu đừng vội, để tôi thở đã.
Đường Văn Viễn ho khan 1 tiếng, nói tiếp:
- Còn có 1 người tên là Carlo, hắn là chuyên gia thu thập tình báo của binh đoàn Black Widow, cũng không trực tiếp tham gia hành động, thế nhưng mọi hành động của Jerry đều là dựa trên tin tức tình báo mà hắn cung cấp.
- Carlo? Còn có 1 người như vậy à?
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lôi Hổ đang vểnh tai lên nghe trộm ngồi ở hàng ghế trước cậu, hỏi:
- Lôi Hổ, ông cũng có chút hiểu biết về binh đòa Black Widow, nghe thấy tên Carlo bao giờ chưa?
- Ông Diệp, tôi… tôi cũng không biết sắp đặt của Miêu Tử Long, ngoài Giang Sơn do tôi dẫn đi ra, thì những chuyện khác tôi cũng không rõ lắm.
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lôi Hổ sắp khóc đến nơi. Do điện thoại được kết nối trực tiếp thông qua vệ tinh, cho nên tín hiệu ân thanh cũng không phải tốt lắm, vừa rồi những lời nói mà Diệp Thiên nói với Đường Văn Viễn kia đều bị Lôi Hổ nghe thấy hết.