Sau khi nghe thấy tiếng cô bé, Diệp Thiên dừng bước, cậu khi nãy rõ ràng cảm nhận được ý xấu của cô bé đó với mình, đồng thời, cậu cũng đã ra cảnh cáo với cô bé này, chỉ có điều Diệp Thiên không ngờ, cô bé đó còn dám dây dưa với mình.
Diệp Thiên cũng không phải là loại người lương thiện gì, cậu là người bước qua biển máu núi xác, người chết trong tay cậu cũng không ít hơn những đại tướng quân thời cổ đại tung hoành trên sa trường đâu, nếu như cô bé không biết điều còn muốn làn hại gì đến mình, Diệp Thiên nhất định sẽ xử lý cô ta trước tiên.
- Vâng, em muốn ở cùng anh.
Trong ánh mắt cô bé tuy rằng tràn ngập vẻ sợ hãi, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định, ngẩng đầu nhìn trộm Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:
- Anh là người lợi hại nhất mà em đã từng gặp, em nhất định phải đi cùng anh!
Tận sâu trong đáy lòng cô bé là 1 tiếng nói không ngừng kêu gào, khiến cho cô bé phải đi theo Diệp Thiên, Giang Sơn biết, bản năng mình từ trước đến giờ chưa bao giờ nhầm cả, nếu trong lòng đã có nguyện vọng này thế thì đây chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
- Đi theo ta chỉ có người chết thôi, bao gồm cả cô trong đó đấy!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, xoay người tiến vào khu sinh hoạt của mở vàng, tiểu cô nương này mặc dù có chút năng lực khác hẳn với người thường, nhưng không đáng để Diệp Thiên để ý tới, thậm chí đến cả đối phó với cô ta Diệp Thiên cũng không có hứng thú.
- Anh… anh coi thường em à? Em rất lợi hại đấy!
Giang Sơn không ngờ Diệp Thiên lại quay mặt bỏ đi như vậy, sau khi sửng sốt 1 chút, cô bé vội vàng đuổi theo, tuy rằng cô bé biết ở đây có đến mấy chục người muốn lấy mạng Diệp Thiên nhưng không biết vì sao Giang Sơn có 1 loại cảm giác, chỉ cần đi bên cạnh Diệp Thiên thì chính là an toàn nhất.
- Tiểu nha đầu, nói xem người lợi hại ở điểm nào?
Nhìn thấy tiểu cô nương đuổi theo, Diệp Thiên đi chậm lại, đối với nha đầu này mà nói, cậu đúng là không thể nào phát ra sát khí được hơn nữa Diệp Thiên cũng có vài phần tò mò về năng lượng cổ quái trong người cô bé kia.
- Em có thể biết được anh đang nghĩ cái gì?
Giang Sơn vỗ vào ngực chưa dậy thì hết, nói:
- Em biết tâm thuật có thể biết ý nghĩ của anh, ngoài ra em còn biết bói toán nữa, mẹ em là người Gypxy!
- Tâm thuật? Xem bói đoán mệnh?
Diệp Thiên nghe vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, cái gọi là thuật xem bói của người Gypxy trong mắt của cậu chẳng qua chỉ là 1 câu chuyện tiếu lâm, làm sao có thể giống như bát quái Vương Chu Dịch trong nước được, nghĩ 1 lát, Diệp Thiên nói:
- Thế ngươi nói xem bây giờ rốt cục ta đang nghĩ cái gì? Nói đúng thì ta cho ngươi đi cùng!
Ngoài miệng nói chuyện cùng cô bé, nét mặt Diệp Thiên không có chút gì thay đổi, thế nhưng ánh mắt lại âm thầm chứa 1 tia sát khí, bởi vì cậu phát hiện, cùng lúc với mình càng lúc càng đi lên này, hơn 20 người mang vũ khí đã âm thầm bao vây mình.
- Anh đang nghĩ…
Giang Sơn ngẩng đầu lên, giống như là nhìn vào trong mắt Diệp Thiên vậy, đồng thời não bắt đầu tập trung, thế nhưng đồng thời sắc mặt cô bé đột nhiên tái nhợt, thân thể đột nhiên lui về sau khóe miệng trào ra 1 vệt máu tươi.
- A, còn có môn đạo thế này ư?
Thân thể tiểu cô nương mặc dù lảo đảo về phía sau thế nhưng ánh mắt Diệp Thiên lại sáng lên, bởi vì khi nãy cậu cảm nhận được năng lượng hết sức kỳ dị của cổ gái đã đang xâm nhập vào não mình, nếu không phải thân thể được thần thức bao quanh sợ là đã bị năng lượng đó nhập vào não rồi.
Diệp Thiên tiến lên 1 bước, đang muốn phóng ra thần thức để quan sát thân thể cô bé, bỗng nhiên dừng lại, nói:
- Tiểu nha đầu, làm tốt lắm, lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi!
Tiếng nói chưa dứt, 1 loạt tiếng súng vang lên, 2 hướng trước và sau Diệp Thiên, hàng chục loạt đạn bay tới, nhắm vào những chỗ điểm yếu trên người Diệp Thiên.
Thế nhưng ngay tại thời điểm tiếng súng vang lên, thân thể Diệp Thiên bỗng nhiên co lại rồi biến mất, toàn bộ loạt đạn đó bắn vào không trung, 1 lát sau nhìn thì đã thấy thân hình Diệp Thiên hiện ra ở bên ngoài 7, 8 mét.
- Ở đó, xử lý hắn đi!
Vị trí mà Diệp Thiên đang ở chính là cửa vào khu sinh hoạt của mỏ vàng, phía trước đó là 1 nhà kho thấp, thế nhưng lúc này trong nhà kho có sát khí ẩn nấp 7, 8 mũi súng tự động đang nhằm vào người Diệp Thiên.
- Giang Sơn, cầm chân hắn đi!
- Cùng lúc đó, trong tai Giang Sơn truyền lại mệnh lệnh của Jerry. Ngươi coi thường ta à?
Sau khi nghe được giọng nói bên tai, cô bé cắn môi, tuy rằng cô đã sớm không có hy vọng giết được Diêp Thiên, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại ngưng tụ tất cả mọi tinh tực của mình tiến tới đánh Diệp Thiên cách đó 7, 8 mét.
- Ấy?Đđây là năng lực gì?
Sau khi Giang Sơn xuất tinh lực của cô tar a, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm thấy toàn thân căng lên, như là bị rơi vào vũng bùn, không khỏi nhíu mày lại, hừ lạnh 1 tiếng:
- Mở ra!
Theo tiếng quát của Diệp Thiên, không khí quanh người cậu nổi lên 1 trận sóng, Giang Sơn lúc này tiếc là tinh lực thậm chí đến 1 giây cũng không giữ thêm được nữa đã hoàn toàn bị đánh tan, bị 1 tiếng quát chấn động của Diệp Thiên, giống như hồn phiêu phách lạc vậy, thân thể bé nhỏ cùng lúc cũng ngã nhào trên mặt đất.
Từ lúc Giang Sơn xuất chiêu đến lúc bị Diệp Thiên phá vỡ toàn bộ quá trình chỉ chưa đến 1 giây, nhưng những binh lính xung quanh Diệp Thiên đều là những lão làng nơi sa trường, trong thời gian nháy mắt Diệp Thiên hơi ngây người đó, súng tự động của bọn họ đã cùng nhau khai hỏa hướng về phía Diệp Thiên bắn.
Không giống như vũ khí mà lính đánh thuê bình thường dùng, bọn lính đánh thuê có thói quen lắp lại vũ khí chính, đến cả Diệp Thiên cũng dâng lên 1 cảm giác nguy hiểm, những viên đạn này bắn trúng người mặc dù không đến mức chết nhưng mùi vị tuyệt đối cũng không dễ chịu chút nào.
Tuy rằng đạn từ súng bay ra, thời gian tới mục tiêu không quá 0,09 giây nhưng trong mắt Diệp Thiên, quá trình này còn chậm lắm, những làn đạn bay ngập trời kia đều được phản ánh rõ ràng trong đầu cậu.
- Phá!
Miệng Diệp Thiên phát ra 1 tiếng gào to, 1 tia sáng màu đỏ nổi lên bao quanh người Diệp Thiên. "Đinh đinh đinh" những tiếng kêu vang bên tai không dứt, những loạt đạn này đều vị vầng sáng màu đỏ đó cản lại rơi xuống biến tài phế liệu hết, rơi xuống khiến cho mặt đất phủ 1 màu vàng sáng bóng.
- Đây… sao lại thế này? Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
- Hắn… hắn là người sao? Đạn bắn không chết à?
- Chúa ơi, đó là người gì không biết, tên Jerry chết tiệt, thảo nào hắn không phái người đến đây?
Cảnh này trong mắt của 3 binh đoàn đang bao vây Diệp Thiên hình như tất cả mọi người đều trở nên ngây ra, người có thể tránh được đạn, bọn họ có lẽ cũng đã nhìn thấy rồi, nhưng đứng trên mặt đất bất di bất dịch mà lại không bị bất kỳ thương tổn gì, điều này quả thực đã phá vỡ hiểu biết của bọn họ.
- Nổ súng, nổ súng, bắn chết hắn đi!
Có thể trở thành người nổi tiếng trong giới lính đánh thuê, đương nhiên cũng không phải là hạng người dễ từ bỏ, lập tức có người đoán được dụng tâm của Jerry, thế nhưng lúc này bọn họ cũng chỉ có thể bất chấp khó khắn quyết tâm tiêu diệt kẻ địch đáng sợ trước mắt này.
Cái kiểu biểu hiện không hợp lý của Diệp Thiên không chỉ khiến cho những binh lính có tố chất được huấn luyện kia hơi sửng sốt, ngay sau đó lại là 1 tiếng súng nổ lớn, lần này mọi người đều không giữ lại cái gì, đem toàn bộ đạn trong súng trút lên người Diệp Thiên.
Thế nhưng điều khiến cho bọn họ không dám tin chính là, sau khi loạt tiếng súng đó dừng lại thì bóng hình người nhìn thậm chí có chút gầy yếu kia vẫn đứng tại chỗ cũ, ánh sáng màu đỏ vây xung quanh người đó có nhuộm thêm màu đen thẫm thần bí.
- Đến mà không có quà là vô lễ, cho các người mở mang kiến thức nếm chiêu của Diệp mỗ đây.
Trong miệng Diệp Thiên phát ra 1 tiếng hừ lạnh, tâm niệm vừa động, vầng hào quang màu đỏ bên ngoài đó bắn ra, nhằm vào ngôi nhà kho phía trước kia, ngay sau đó 1 tràng tiếng kêu thê lương vang lên, trong thời gian ngắn ngủi đó, tứ phía chợt chìm vào yên lặng.
- Đúng là loại có danh mà không có thực, không chịu nổi 1 đòn!
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra 1 nụ cười lạnh, vừa rồi Vô Ngân vừa đánh 1 đòn chớp nhoáng đã chặt hết hơn mười mấy đầu người đang tập kích phía trước mình kia.
Ở trong nhà kho, những cái đầu chưa rơi xuống còn lộ rõ thần sắc không thể tin được, thân thể thậm chí vẫn còn giữ tư thế đứng thẳng, thế nhưng thần trí những người này cũng dần dần trở nên mờ nhạt rồi.
Đúng là công cụ giết người lợi hại.
Ngay cả Diệp Thiên nhìn thấy kết quả chiến đấu như vậy cũng không khỏi có chút kinh ngạc, phi kiếm giết người nay quả nhiên là không chút tiếng động, cái này hiệu quả so với súng đạn còn tốt hơn mấy lần, hơn nữa vừa có công có thủ, chả trách Đinh Hồng 1 người 1 kiếm mà dám chống lại hàng chục ngàn quân đội Nga.
Dựa vào thần thức và chân khí bây giờ của Diệp Thiên đủ để điều khiển phi kiếm đến mấy canh giờ, đừng nói là 19 người ở đây, mà ngay cả thiên quân vạn mã Diệp Thiên cũng không hề sợ hãi.
- Có cần phải kích nổ hay không?
Sau khi Vô Ngân quay vào thân thể tu bổ, trên mặt Diệp Thiên lộ ra nụ cười độc ác hứng thú, cậu rất muốn được xem vẻ mặt của cái tên Jerry đấy sau khi kích nổ mà không nổ.
- Chúa ơi, hắn là loài người sao? Đạn bắn không chết được hắn!
Ở 1 khe núi cách mỏ vàng Johannesburg hơn khoảng 50km, Kyle đang thao tác máy tính thét lên 1 tiếng kêu kinh hãi, tuy rằng Giang Sơn lúc này đã bị hôn mê, nhưng hắn đã bố trí 2 camera trên người cô bé, thế nên có thể quan sát lại cảnh ở hiện trường.
- Kyle, hai binh đoàn lính đánh thuê đó xong rồi!
Sắc măt Jerry tái mét nhìn màn hình máy tính, trong lòng hắn ta vốn còn 1 chút may mắn, nhưng chuyện này của Diệp Thiên đã có thể nói rõ rằng, đây đúng là người siêu năng lực mà hắn cực kỳ kiêng kỵ.
- Jerry, làm sao bây giờ? Tôi không dám chắc có thể tiêu diệt được hắn!
Vết sẹo như con giun trên mặt Brookman người có sức mạnh cường bạo trong binh đoàn Black Widow không ngừng động đậy, người thanh niên hiện trền màn hình mờ mờ kia khiến cho tim hắn sinh ra 1 cảm giác bất lực.