Diệp Thiên biết, người lợi dụng quyền thế giành tư lợi, ở quốc gia này có ở khắp nơi, hắn không có năng lực cũng không có nghĩa vụ đi quản những chuyện đó, nên vừa rồi vẫn luôn không hỏi Trần Hỉ Toàn tên công ty đó.
Nhưng hiện tại mẹ hắn nếu muốn hợp tác cùng Trần Hỉ Toàn rồi, Diệp Thiên phải biết, nếu công ty kia không mở to mắt muốn chặn ngang, Diệp Thiên cũng không ngại gõ đầu bọn hắn.
- Công ty đó là công ty TNHH đầu tư quốc tế Thiên Vân, nghe nói là công ty làm về ngành ở kim loại hiếm ở quốc nội, thanh danh rất vang dội !
Lúc trước Trần Hỉ Toàn cũng nghe qua không ít thông tin về công ty này, lập tức nói tiếp:
- Nghe nói ông chủ của công ty đó họ Vân, là con trai của Vân lão năm đó, cũng không biết là thật hay giả ?
- Cái gì? Là công ty của anh ta?
Diệp Thiên vốn đang rót nước pha trà, nghe được lời nói của Trần Hỉ Toàn, tay phải cầm bình trà nhịn không được run lên một chút.
- Ừ, công ty này đúng là thuộc nhà họ Vân đó, mẹ quen Vân Hoa Đồng.
Tống Vi Lan không chú ý thần sắc của con trai, cứ thế nói với với Trần Hỉ Toàn :
- Kỳ thật chuyện này tôi ra mặt hoà giải một chút là được, đến lúc đó ngân hàng bên kia sẽ không tiếp tục làm khó dễ ông!
Tống Hạo Thiên trước kia sáng lập công ty, chính là một công ty đầu tư lớn nhất Trung Quốc, thanh danh của Thiên Vân so sánh với nó còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lĩnh vực đầu tư bất đồng, đối với nghiệp vụ công ty bọn họ, Tống Vi Lan cũng không phải quá hiểu biết.
Nhưng hai nhà cũng từng có một thời gian kinh doanh với nhau, hơn nữa bối cảnh lại có chút tương tự, Tống Vi Lan đúng là có quen Vân Hoa Đồng, nếu bà ra mặt, tin rằng Vân Hoa Đồng sẽ phải nể mặt bà.
- Không được, mẹ, chuyện này mẹ không nên nhúng tay!
Nghe được mẹ nói vậy, Diệp Thiên mạnh mẽ lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, nói:
- Chú Trần, mẹ của cháu bơm tiền thì có thể, nhưng cháu có hai điều kiện, chú nhất định phải đáp ứng!
Diệp Thiên không thể nào nghĩ tới, chuyện này lại có thể có thể liên quan đến nhà họ Vân. Hắn và Tống Hạo Thiên bây giờ còn đang e sợ tránh không kịp nhà này, cũng không muốn vì vậy mà làm cho nhà họ Vân chú ý đến mình.
- Tiểu Thiên, làm sao con tự dưng lại thế, mẹ cũng đồng ý rồi, coi như không nói được gì thì cũng có thể nhờ các công ty nước ngoài, bằng không đầu tư lớn như vậy, mẹ cũng không cách nào giải thích với ban giám đốc!
Nghe được lời của con, Tống Vi Lan có chút không mất hứng. Những điều kiện cần, vừa rồi bà cũng đã cùng nói qua với Trần Hỉ Toàn, kinh doanh là kinh doanh. Nhất là tập đoàn xuyên quốc gia giống như của bà, há có thể khuất phục trước một công ty như vậy?
- Chị Tống, chị đừng lo. Nghe Diệp Thiên nói một chút đã?
Từ sắc mặt Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn nhìn ra một tia không đúng, tuy rằng hắn cùng Diệp Thiên kết giao không phải rất lâu, nhưng Diệp Thiên ở trước mặt hắn luôn biểu hiện rất thoải mái, chưa từng có nghiêm túc giống như hiện tại.
- Tiểu Thiên, vậy con nói một chút xem sao! Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tống Vi Lan cũng phát hiện có chút không ổn, bởi vì lúc này chân mày Diệp Thiên đã nhíu lại thật sâu.
- Thứ nhất, chuyện mẹ của cháu bơm tiền, ngoài ba người chúng ta ra, không thể nhắc tới đối với bất kể ai!
Diệp Thiên chìa một cái ngón tay. Chứng kiến mẹ lại muốn nói gì thêm, khoát tay, nói:
- Mẹ, trước tiên mẹ hãy nghe con nói xong, nếu về tài chính có vấn đề, trước hết cầm hai triệu Đô-la trong thẻ của con đi, còn lại mẹ có thể giải quyết được chứ?
Diệp Thiên biết, công ty của mẹ trải qua khủng hoảng đã hơn nửa năm. Hiện nay đã chậm chậm ổn định, cho dù bà không sử dụng tiền trong công ty, xuất ra hơn một tỷ tuyệt đối không có vấn đề gì.
- Lý do là gì? Con làm như vậy là vì lý do gì đây?
Tống Vi Lan nhẫn nại nghe Diệp Thiên nói cho hết lời, mở miệng nói tiếp:
- Tiểu Thiên, con phải biết rằng. Đây là chuyện kinh doanh!
- Con mặc kệ cái gì mà kinh doanh hay không kinh doanh.
Diệp Thiên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Mẹ. Chuyện lần này, mẹ phải nghe con!
Nhìn thấy ánh mắt con trai, trong lòng Tống Vi Lan run lên, tựa hồ bà lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm 11/9, lập tức thở dài, nói:
- Được rồi, mẹ nghe lời con!
Diệp Thiên gật gật đầu, xoay mặt nhìn về phía Trần Hỉ Toàn, nói:
- Chú Trần, số tiền kia vẫn xem đầu tư, nhưng chỉ là hiệp thương bằng miệng, hơn nữa cũng chỉ có bản thân chú được biết, Diệp gia tuyệt đối không tham dự vào bên trong nhé!
Trần Hỉ Toàn nghe vậy lặng đi một chút, chần chờ nói:
- Diệp Thiên, như vậy không ổn đâu, cháu không sợ chú Trần...
- Chú Trần, chú có bản lĩnh cuốn tiền chạy mất tích thử xem?
Diệp Thiên ha ha phá lên cười, nói:
- Chú Trần, cháu chỉ nói được một, nếu mà không được, điều kiện thứ hai cháu cũng không cần phải nói thêm nữa.
Nếu nói Diệp Thiên có sợ Trần Hỉ Toàn chơi trò gì với số tiền hay không? Không nói đến tài sản của hắn có thừa hai mươi tỷ rmb, coi như Trần Hỉ Toàn đem số tiền kia chạy đi, chỉ cần hắn còn ở trên địa cầu này, Diệp Thiên đều có thể tìm ra.
- Được rồi, cháu đã tin tưởng chú, vậy chú đồng ý!
Trần Hỉ Toàn suy nghĩ kỹ một hồi, mở miệng nói:
- Nếu cháu không muốn cho người ta biết số tiền kia là Diệp gia bơm tiền, vậy đến lúc đó chú mở một tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ, gủi hết tiền của hai người vào đó nhé!
- Chuyện này sau này hãy nói.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Điều kiện thứ hai chính là ngày mai chú phải di dân, làm xong rồi thì lập tức đi Nga ngay, không được tiếp tục ở quốc nội , hơn nữa trước khi cái mỏ vàng đó khai thác xong, cũng không được về nước!
- Cái gì? Như vậy sao được chứ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Trần Hỉ Toàn lắc đầu liên tục, nói:
- Người nhà của chú đều ở Bắc Kinh mà, con trai hiện đang học trường trung học trực thuộc trường Thanh Hoa, chú đi thì bọn họ phải làm?
Mỏ vàng ở Nga, ít nhất cần khai thác năm năm trở lên, Diệp Thiên nói lời này chẳng khác gì là bắt Trần Hỉ Toàn trong vòng năm năm đều phải ở Nga, đối với người quan niệm gia đình rất nặng như Trần Hỉ Toàn mà nói, bất kể như thế nào đều là không thể chấp nhận.
Hơn nữa đời này Trần Hỉ Toàn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện di dân, hắn cũng không biết tiếng Anh, đi ra nước ngoài hai mắt trơ ra, cho dù bên cạnh có phiên dịch cũng không quen.
- Bọn họ đi cùng chú đi!
Diệp Thiên thản nhiên nói:
- Ở Nga cũng có thể được giáo dục tốt, chú Trần, con trai chú cũng mới có mười lăm mười sáu tuổi , hiện giờ đi ra ngoài coi như là du học mà!
- Diệp Thiên, có thể cho chú lý do không?
Trần Hỉ Toàn cũng học Tống Vi Lan hỏi Diệp Thiên nguyên do, bởi vì sự kiện này tất phải thay đổi tuổi già của hắn, Trần Hỉ Toàn không thể không thận trọng lo lắng, cả nhà di dân cũng không phải là chuyện nói chơi được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Chú Trần, cháu bải chú làm như vậy, đương nhiên có lý do, nhưng cũng không thể nói cho chú biết, chú chỉ cần biết rằng, đây là tốt nhất đối với nhà chú là được!
- Tiểu Thiên, con sợ nhà họ Vân sẽ…?
Tống Vi Lan phản ứng lại, nhanh nói tiếp:
- Không đâu, nhà họ Vân tuy rằng bối cảnh rất thâm hậu, nhưng Vân lão gia qua đời cũng đã gần mười năm , bọn họ tuyệt đối không dám xằng bậy !
Tống Vi Lan xuất thân từ một nhà danh giá trong thể chế, người giống như thế, mặc dù ở một vài trong lĩnh vực hưởng thụ đặc quyền nhất định, nhưng cũng có hạn.
Nếu không bị người khác bắt được nhược điểm, rất có thể gia tộc lớn như vậy cũng bị hủy hoại trong chốc lát, cho nên không phải bất đắc dĩ, Vân gia tuyệt đối sẽ không bỉ ổi như thế.
Hơn nữa Tống Vi Lan nhận thấy, đây chỉ là một kinh doanh nhỏ mà thôi, Vân gia cũng không thiếu mấy chục tỷ này, thật sự không cần phải làm chuyện bé xé ra to giống như lời Diệp Thiên vậy.
- Mẹ, có một số việc mẹ không biết, mẹ đừng phát biểu!
Diệp Thiên thở dài, nhìn về phía Trần Hỉ Toàn, nói:
- Chú Trần, đi ra ngoài không phải không thể trở về nữa, qua vài năm mỏ vàng khai thác xong, muốn trở về vẫn là có thể, nhưng hiện tại chú nhất định phải đi ra nước ngoài!
- Nhất định phải đi? Còn nhất định phải di dân à?
Khóe miệng Trần Hỉ Toàn co giật một chút, hắn có thể nhìn ra được Diệp Thiên cũng không phải đang nói đùa, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh.
Trần Hỉ Toàn cũng không biết những người đó làm việc như thế nào, nhưng ở trong lòng hắn, Vân gia cũng không phải là nơi hắn có thể đắc tội được, đối phương nếu thật sự dùng những thủ đoạn bỉ ổi, sợ là chết cũng không người nào giúp hắn giải oan.
Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
- Không di dân cũng được, nhưng nhất định phải đi ra nước ngoài, đi càng sớm càng tốt!
- Ừ, chú nghe lời cháu!
Trần Hỉ Toàn dừng một chút, nói:
- Ngày mai chú sẽ đi xử lý chuyện trong nhà, chậm nhất một tuần, chú sẽ mang cả nhà đến Nga, nơi đó có bằng hữu của chú, tay chân của Vân gia không dài đến như vậy đâu!
Nếu đổi thành một người khác nói, đối với Trần Hỉ Toàn, hắn chỉ sẽ cho là đối phương đang nói đùa, nhưng nếu Diệp Thiên nói ra, Trần Hỉ Toàn liền cảm thấy có chút như lông tóc dựng đứng .
Coi như Trần Hỉ Toàn không sợ, nhưng hắn còn có vợ con, nếu quả thật xảy ra sự tình như Diệp Thiên nói, Trần Hỉ Toàn hối hận cũng không kịp.
- Được, chú Trần, cháu bảo Khiếu Thiên đưa chú về, mấy ngày tới chú cũng không nên liên hệ với cháu, đến khi tới Nga thì tiếp tục gọi điện thoại cho cháu!
Diệp Thiên gật gật đầu, đi đến Tiền viện gọi Chu Khiếu Thiên, từ ga ra mặt sau Tứ Hợp Viện trực tiếp đưa Trần Hỉ Toàn về.
- Tiểu Thiên, Vân gia rốt cuộc là như thế nào? Nhất định là con có chuyện giấu mẹ.
Đợi cho Trần Hỉ Toàn rời đi rồi, Tống Vi Lan bất mãn nhìn con trai, nói:
- Nếu chuyện này gặp nguy hiểm, chúng ta mặc kệ cho xong, con cần gì bảo mẹ bơm tiền vào bên trong đây?
- Mẹ, chuyện này rất quan trọng !
Nhìn vẻ mặt tò mò của mẹ, Diệp Thiên cười khổ một tiếng, nói:
- Chuyện này chỉ có con và Lão gia biết, mẹ đừng hỏi nhiều , để cho con được im lặng một chút nhé!
Nói xong lời nói này, Diệp Thiên liền chạy về phòng của mình, hắn hiện tại cần suy nghĩ, Vân gia bức bách Trần Hỉ Toàn bán mỏ vàng, đến tột cùng liệu có liên quan đến người tu đạo kia xuất hiện trên thế gian hay không?
Tính thời gian, khi Diệp Thiên gặp đạo sĩ, vừa vặn là khi Trần Hỉ Toàn bán đi tài sản của ông ta ở Tân Cương, trả tiền cho ngân hàng.
- Chẳng lẽ Vân gia muốn mời đạo sĩ kia để đối phó Trần Hỉ Toàn?
Trong đầu Diệp Thiên toát ra một ý niệm như vậy, nhưng ngay sau đó đã bị hắn bác bỏ, với thế lực Vân gia, muốn hại Trần Hỉ Toàn, căn bản không cần phí nhiều công như vậy.