- Hắc Giao, Lão Hồ chắc không sao chứ?
Sau khi Hồ Hồng Đức ngập xuống nước, Diệp Thiên cũng không rõ tình hình bên dưới, bởi vì nước hồ này hình như ngắn cách thần thức dò xét, nguyên khí của cậu không có cách nào tiến vào cả.
Nhìn những bọt khí không ngừng bắn lên trong hồ, trong lòng Diệp Thiên có chút hối hận, Hồ Hồng Đức chẳng qua mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nếu như chuyện không hay xảy ra, sau khi cậu ra núi biết ăn nói thế nào với mấy người Tiểu Tiên đây?
- Không sao đâu, tôi có thể cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của ông ấy, còn sống!
Hắc Giao tuy rằng không thích ứng với hoàn cảnh nóng nực ở đây, nhưng tu luyện cao hơn hẳn Diệp Thiên, hơn nữa lại hiểu biết về nước có thể thông qua giao động của sóng nước cảm nhận được tình hình bên trong.
Sau khi nghe Hắc Giao nói xong, tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên buông lỏng hơn 1 chút, suy nghĩ 1 chút mở miệng nói:
- Hắc Giao, ngươi có thể truyền âm cho ông ấy bảo ông ấy về được không?
- Mẹ nó, suýt nữa đun chín ông rồi, sắp không chịu được rồi!
Ai mà ngờ được lời Diệp Thiên chưa dứt, nước trong hồ sóng mạnh lên, thân hình Hồ Hồng Đức hiện ra trong hồ, lúc thân thể còn đang ở không trung đã bắt đầu than thở rồi.
Sau khi thân thể đứng vững, Hồ Hồng Đức liên tục xua tay với Diệp Thiên:
- Không được rồi, Diệp Thiên, nhiệt độ nước bên dưới sợ là trên trăm độ, tôi thực sự không thể xuống được.
- Lão Hồ, thân thể ông không sao chứ?
Nhìn thân thể Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên có chút há hốc mồm, bởi vì do sống nhìều năm trong núi, da Hồ Hồng Đức tương đối ngăm đen, thế nhưng lúc này, toàn thân đỏ bừng bừng, thực sự nhìn không khác gì con tôm luộc lắm.
- Bây giờ không sao, thêm chút nữa chắc là có sao đấy!
Hồ Hồng Đức tức giận thoáng nhìn Diệp Thiên:
- Nơi này không phải là núi lửa hoạt động chứ? nhiệt độ bên dưới cao như vậy?
Người tuổi như Hồ Hồng Đức, bình thường đi tắm thường thích tắm nước ấm, nhiệt độ ít nhất cũng phải trên 50, 60 độ, thanh niên trẻ tuổi căn bản là không xuống được.
Thế nhưng lúc này cho dù ông ta có dùng chân khí hộ thân, xuống hồ, vẫn cảm thấy không chịu nổi, cảm giác giống như là đặt trên lò nước nóng, lục phủ ngũ tạng cũng sắp thành lửa rồi.
- Lão Hồ, thế xuống được đến đâu?
Đơi Hồ Hồng Đức thở hổn hển xong, Diệp Thiên mới mở miệng nói, xuống cũng xuống rồi, thế có thu hoạch được cái gì không?
- Không có, xuống đến hơn 10 mét tôi không chịu được nữa, ai mà biết được bên dưới còn sâu thế nào nữa?
Hồ Hồng Đức lắc đầu, nhìn Diệp Thiên nói:
- Tôi không thể xuống được, lạnh quá còn chịu được 1 chút chứ, suýt chút nữa bị nấu chín rồi, chết thế oan uổng quá.
- Chưa nói cho ông xuống mà.
Diệp Thiên khoát tay, xoay mặt nhìn về phía Hắc Giao nói:
- Trong hồ đó sâu bao nhiêu thế? Ngươi nói mấy người ngươi thì dài đến là được rồi!
Diệp Thiên biết Hắc Giao vừa học được thần thức truyền âm, nếu không thể nó so sánh hình tượng, chẳng khác nào hỏi người mù.
- Mười mấy người!
Hắc giao truyền âm nói:
- Nước có lạnh nữa tôi cũng xuống được, nhưng ở đây thì không được, tương khắc với thuộc tính của tôi!
- Mười mấy thân à?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút,rồi nhỉu mày:
- Kể cả xuống được, áp lực nước cũng không chịu nổi rồi.
Hắc giao thân thể dài chừng 8 mét, mười mấy người là sâu hơn trăm mét, mà chỗ này sâu cũng gần bằng chỗ biển sâu nhất mà con người có thể lặn xuống được rồi còn gì, Diệp Thiên không có chân khí hộ thân, sợ là chưa đến đáy hồ, lục phủ ngũ tạng đã bị áp lức đè nát hết rồi.
- Diệp Thiên, thứ dưới đó cậu đừng nghĩ đến nữa.
Nhìn thấy bộ dạng không cam lòng của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức bĩu môi, nói:
- Theo tôi thấy, trừ phi cậu có bản lĩnh của tên đạo sĩ đó mới có thể xuống tới đáy, nếu không đừng có mơ!
- Luyện ra chân khí, thật mới có thể xuống được.
Hồ Hồng Đức vốn định trêu Diệp Thiên 1 câu, cũng khiến cho mắt Diệp Thiên sáng lên.
- Được rồi, Diệp Thiên, hòn đá đó cậu cũng có được rồi, hay là…chúng ta ra ngoài núi đi? Nếu như có thêm 2 tên đạo sĩ đến nữa, chúng ta căn bản là không đủ người đâu!
Thành thật mà nói, sau khi nếm thủ đoạn tên đạo sĩ kia, trong lòng Hồ Hông Đức có 1 chút sợ hãi, không muốn tiếp tục ở trong núi này nữa.
- Rời núi à?
Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Lão Hồ, tôi phải ở lại đây 1 thời gian, ông ra ngoài trước đi.
Nơi này tuy rằng linh khí có kém hơn 1 chút so với tu linh trận ở Hồng Kông, thế nhưng cũng nhiều hơn ở thành phố nhiều, điều quan trọng là ở đây không bị ai quấy rầy, DiệpThiên có thể toàn tâm để tu luyện.
Diệp Thiên vốn nghĩ nếu có thể có được ngọc đen từ tay Hắc Giao thì cậu ở trong sơn cốc này tu luyện 1 thời gian đã.
Lúc này không chỉ có ngọc đen trong tay mà từ tên đạo sĩ đó còn có được hòn đá màu xám, mà năng lượng bên trong hình như rất có ích để khôi phục đan điền của cậu, Diệp Thiên tất nhiên không muốn ra ngoài.
Nhìn thấy Diệp Thiên không chịu rời núi, Hồ Hồng Đức thở dài nói:
- Vậy được rồi, tôi ở lại đây cùng cậu!
- Lão Hồ, không cần ông ở cùng đâu, ở ra ngoài nói với người nhà tôi 1 tiếng, bảo bọn họ không phải lo lắng đâu!
Diệp Thiên biết, mình nếu như 10, 15 ngày không liên lạc với gia đình sợ là không biết mẹ mình biến thành bộ dạng nào nữa.
Hồ Hồng Đức chần chừ hỏi:
- Thế… thế cậu ở đây ăn uống thế nào?
- Mạnh Hạt Tử để lại nhiều gạo và bột mì ở đây như vậy, còn có quả hoa quả đầy cốc nữa, sợ gì bị đói.
Diệp Thiên nở nụ cười, thế nhưng vội vàng thu lại:
- Lão Hồ ông nói cũng có lý, Hắc Giao, hay là thời gian này ngươi đừng có quay về đầm Hăc Long, ở đây với ta đi?
Tuy rằng Diệp Thiên tự tin đã thủ tiêu toàn bộ thi thể, nhưng cậu không biết gì về giới tu đạo, trong lòng thực sự vẫn không yên tâm, trong sơn cốc này cực kỳ bí mật, lại có thể ngăn cách thần thức tra xét đúng là 1 chỗ tuyệt vời để ẩn thân.
- Không sao đâu, tôi sau này ở trong hồ không ra ngoài , không sợ!
Hắc Giao loạng choạng lắc đầu, cũng không muốn ở lại, nó ở trong sơn cốc này, toàn thân cảm thấy không được thoái mái.
Hơn nữa chỉ cần Hắc Giao không ra khỏi hồ sâu, thì có đến thêm mấy tên đạo sĩ nữa nó cũng không sợ, dù sao sống trong hồ cũng mấy trăm năm rồi, Hắc Giao chiếm giữ thiên thời địa lợi.
- Được rồi, vậy ngươi cẩn thận 1 chút, sau khi ta bế quan xong thì đến tìm ngươi!
Diệp Thiên gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra 1 việc, vội vàng truyền đoạn văn tự vào trong đầu hắc long, nói:
- Đây là 1 đoạn công pháp yêu thú tu luyện, ngươi xem xem có thể luyện được hay không?
Công pháp lưu trong ngọc bội đã bị Diệp Thiên tiêu huỷ rồi, đây là truyền miệng chứ không phải văn tự, Diệp Thiên cũng không sợ hắc giao không hiểu được nghĩa.
Sau khi truyền đoạn công pháp vào đầu hắc long, 2 ánh mắt Hắc Giao như sáng lên, tiện đà nhắm lại, giống như ra ngộ ra cái gì.
Hơn 10 phút trôi qua, hơi thở Hắc Giao bỗng nhiên nhẹ đi, khí thế vốn khoảng cách xa cũng có thể cảm nhận được hoàn toàn thu lại vào trong cơ thể.
- Có thể, tôi có thể tu luyện, Diệp Thiên, tôi cũng về bế quan đây.
Hẳn là từ trong công pháp đạt được điều gì, lúc Hắc Giao mở mắt ra lần này, chỉ vội vội vàng vàng truyền 1 đoạn thần thức cho Diệp Thiên rồi biến vào bên trong cửa động sơn cốc.
- Nó đúng là ngay thẳng, thế mà đã đi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Mãi sau khi Hắc Giao rời đi 1 hồi, Diệp Thiên mới phản ứng lại, động vật cho dù có tri thức, nhưng suy nghĩ vẫn khác xa con người, làm việc dứt khoát, khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không quen.
Xoay người nhìn về phía Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên nói:
- Được rồi, lão Hồ, ông cũng rời núi đi, nhớ gọi điện cho người nhà tôi với, bảo họ không phải lo lắng đâu.
Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:
- Được, sau khi tôi rời núi sẽ đến kinh thành 1 chuyến, sau đó đi Hồng Kông đến nhà lão thúc ở 1 thời gian, nếu như cậu bế quan xong, thì đến trang trại ngoài núi, tiểu Tống sẽ đưa cậu về thành phố!
Hồ Hồng Đức mới tiến vào cảnh giới luyện khí hoá thần, nhưng ông cũng không có công pháp tương ứng, hơn nữa trong lòng còn rất nhiều chỗ khó hiều, thế chẳng bằng đến Hồng Kông tìm Cẩu Tâm gia, để cho tu vi mình ổn định lại.
Lập tức Diệp Thiên đưa Hồ Hồng Đức ra ngoài sơn cốc, tìm lại thanh đoản kiếm khi nãy tên đạo sĩ đó phi vào trong rừng.
Thanh đoản kiếm này dài không quá 3 tấc, cũng hơn 10 cm, có thể đặt trong lòng bàn tay, chất liệu không phải là kim loại nhưng sắc bén lạ thường, cắt nhẹ 1 cái cũng có thể để lại vết tích trên vách đá cứng.
Hồ Hồng Đức thiếu chút nữa bỏ mạng dưới đoản kiếm này, hơn nữa ông cũng không muốn mình dính dáng gì đến tên đạo sĩ kia, nên kiếm này để cho Diệp Thiên mang trong cốc.
- Thời cổ đại từng có truyền thuyết kiếm tiên, trên nghìn dặm có thể lấy được thủ cấp người, tên đạo sĩ đó ngàn dặm thì không làm được, thế nhưng chỉ cần tầm nhìn thoáng đãng, 1, 2 km thì không thành vấn đề gì, chẳng nhẽ đây là thanh phi kiếm trong truyền thuyết.
- Hả? nguyên thần không thể xâm nhập được, thế thì cái này luyện thế nào được?
Đặt thanh đoản kiếm đó trong lòng bàn tay, Diệp Thiên cảm nhận được 1 tia sát khí, kích thích đến mức cánh tay cậu run lên, lập tức thổi nguyên thần vào trong thăm dò, nhưng không ngờ bị thanh kiếm này bắn ngược trở lại.
Diệp Thiên đây là chỉ biết 1 mà không biết hai, muốn luyện pháp khí, không chỉ cần có nguyên thần, chân khí cũng rất quan trọng.
Cũng giống như thành thần kiếm trong truyền thuyết đó, cần dùng chân khí ở đan điền hô hấp phun nạp vào trong kiếm, để cho độ tinh khí nhập vào bên trong kiếm, sau đó cứ lặp lại như vậy, đến khi nào kiếm hấp thụ đến đan điền của mình.
Như vậy sau nhiều năm, giữa người và kiếm mới có quan hệ tinh thần, thế mới có thể dễ sai bảo kiếm, hoàn toàn không có chút trở ngại nào.
Đương nhiên, Diệp Thiên bây giờ không biết được đạo lý đó, cậu chỉ là có chút tò mò với kiếm này mà thôi, thăm dò không ra môn đạo nào cũng không nghĩ nhiều nữa, thu kiếm về.
- Mạnh Hạt Tử đúng là biết tìm chỗ, sợ là cao nhân tiền bối ngày xưa cũng không có mấy người tìm được bảo địa bế quan tu luyện thế này đâu!
Nhiệt khí trong sơn cốc bốc hơi, linh khí dồi dào, tự như tiên cảnh, nếu so với khu buôn bán sợ là không thua gì Thần Nông Giá đâu.
Diệp Thiên cũng không vội tiến hành tu luyện, đầu tiên là ngồi trong hồ hơn 1 tiếng đồng hồ, khiến cho tinh thần và thể xác hoàn toàn tĩnh lại, mới đem viên đá ngọc ngắn bằng ngón út kia ra.
Cửa ra bên ngoài sơn cốc đã bị Diệp Thiên phong bế lại, chỗ vào trong cốc cũng bị Diệp Thiên dùng 1 tảng đá to chặn lại, hơn nữa Diệp Thiên còn truyền âm bảo Hắc Giao đừng đến quấy rầy, lúc này toàn bộ sơn cốc đến 1 ngọn gió cũng không vào được, yên tĩnh cực kỳ.
Xem xét hòn đá ngọc trong tay, mầu xám trong suốt giống như những đường vân của khúc gỗ, Diệp Thiên khẳng định mình đoán không nhầm, nếu phân loại nó và hòn ngọn đen kia thì chắc là thuộc tính mộc.
Diệp Thiên khoanh chân ngồi xuống, 2 tay đặt ở chỗ đan điền, sau khi hít 1 hơi thật sâu vào, 2 mắt nhắm lại, chỗ ấn đường hiện tên 1 tia màu trắng, nhưng chỗ cánh tay có thể mơ hồ thấy được nguyên thần nổi lên.
- Âm cực tại lục, hà dĩ ngôn cửu, thái cực sinh lưỡng nghi, thiên địa sơ bào phán, thiên địa chi tượng phân, âm dương chi hậu liệt, biến hóa chi do biểu, tử sinh chi triệu chương, bất mưu nhi di tích tự đồng, vật ước nhi u minh tư khế… (cửu âm chân kinh)
Theo công pháp nguyên thần vận hành, nguyên khí trời đất nồng đậm bên trong sơn cốc hình như bị lực hút dần, nguyên thần như ong vỡ tổ hút mạnh vào, quanh người Diệp Thiên giống như bao phủ 1 lớp sương mù, toàn thân trở nên mờ mờ ảo ảo.
Cùng lúc đó, khối ngọc trong lòng bàn tay kia tỏa ra rừng đợt linh khí nhè nhẹ, thâm nhập vào trong nguyên thần của Diệp Thiên, thế nhưng Diệp Thiên cũng lấy nguyên thần làm vật dẫn, những dòng nguyên khí li ti này nhập vào trong cơ thể.
Vào sự kiện 11 tháng 9, Diệp Thiên vốn đang bị nội thương, cuối cùng vì cứu mẹ, nên bộc phát tiềm lực toàn thân.
Thế nhưng lúc đó Diệp Thiên không có phòng bị, sau lưng bị 1 đòn trọng thương, khiến cho cậu bị hủy 2 chỗ đan điền, kéo theo đứt kinh mạch toàn thân, thân thể cậu tuy rằng rất mạnh nhưng cũng không có cách nào ngưng tụ chân khí được.
Thế nhưng sau khi cỗ linh khí ấm nóng truyền vào cơ thể, thân thể Diệp Thiên như là cây khô gặp mùa xuân, từng tế bào đều hấp thụ thật nhiều dòng linh khí này, kinh mạch vốn bị đứt gãy hình như cũng dần dần khôi phục.
Thế nhưng quá trình hấp thụ cực kỳ chậm, nếu thân thể Diệp Thiên như là 1 tảng đá thì linh khí truyền vào tảng đá này giống như là nước nhỏ giọt dần dần thấm vào người Diệp Thiên, cuối cùng cũng là nước chảy đá mòn.
Tu luyện nguyên thần không thể so sánh với hấp thụ linh khí khi luyện đến cảnh giới luyện khí hóa thần hấp thụ vào thân, ở trạng thái này, yêu cầu 1 số lượng nguyên khí khổng lồ mới được.
- Chả trách những người luyện đạo không còn rồi, trên cái thế gian phàm trần này, căn bản là không thể luyện được.
Sau vài phút ngắn ngủi, linh khí trời đất tích tụ bao nhiêu năm trong sơn cốc, dĩ nhiên đã bị Diệp Thiên hấp thụ không thiếu 1 tia, điều này khiến cho sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ khổ sở.
Phải biết rằng, tu luyện của Diệp Thiên chỉ mới tiến vào cánh cửa của Tiên Thiên, linh khí trong trời đất này đã không còn đủ cho cậu sử dụng, mà công pháp người đạo sĩ nào cao thâm hơn nữa chẳng phải chỉ cần thở 1 cái thì đã hết luôn cả chỗ nguyên khí này hay sao?
- A, thế này là thế nào?
Đang lúc Diệp Thiên nghĩ tạm dừng hấp thụ linh khí ngoại giới, chuyên tâm hấp thụ linh khí trong đá, bỗng nhiên cậu cảm nhận được lớp sương mù bên trên hồ từng tia 1 bị linh khí mang tính nóng đó hấp thu vào.
Đây là 1 loại linh khí mà trước giờ Diệp Thiên chưa từng tiếp xúc, so với nguyên khí tự nhiên trong trời đất còn thuần khiết hơn nhiều, cũng chỉ có linh khí khối đá ngọc trong tay và trong viên ngọc đen kia mới có thể so sánh cùng.
- Hay là linh khí là do vật trong hồ truyền ra?
Diệp thiên vừa nghĩ, theo bản năng truyền ra 1 tia nguyên thần, hướng vào trong viên ngọc đen to bằng bàn tay trẻ em kia tìm kiến, cậu muốn phân biệt 1 chút chỗ khác nhau của 2 loại nguyên khí!
Thế nhưng điều khiến cho Diệp Thiên không ngờ tới chính là lúc thần thức tiếp xúc với ngọc đen, 1 cỗ linh khí mát lạnh theo tia thần thức đó truyền vào trong nguyên thần Diệp Thiên.
- Không tốt rồi, nước lửa xung khắc!
Diệp Thiên phản ứng cực nhanh, đang định niệm thần cắt đứt tia thần thức kia thì đã muộn rồi.
Nguyên thần vốn tràn đầy trong người cậu vốn là linh khí ấm trong hồ, giống như là gặp phải trời đất bỗng nhiên nổi sóng lên, hình như muốn đuổi tia linh khí mát lạnh kia truyền ra khỏi nguyên thần Diệp Thiên.
Thế nhưng viên ngọc đen trong ngực Diệp Thiên cũng không yếu thế, trong lúc nhất thời luồng linh khí lớn phát ra, linh khí 2 thuộc tính không giống nhau liền tranh đấu ngay trong nguyên thần của Diệp Thiên.
- Mẹ nó, mình sao lại phạm phải sai lầm này chứ?
Trong lòng Diệp Thiên phát ra 1 tiếng kêu rên, lúc này cậu muốn dừng mà không dừng được, hai loại linh khí hình như coi nguyên thần của cậu là 1 chiến trường, nếu chưa phân thắng bại thì không dừng lại.
Nhưng như vậy, lại khiến cho Diệp hiên khổ không thể nói ra được, 2 cỗ linh khí đó mỗi lần va chạm lại khiến cho cậu đầu đau như búa bổ, chính là đau vì nguyên khí tranh đấu, Diệp Thiên muốn hét lên mà không hét ra được.
Mà điều làm cho Diệp Thiên càng hoảng sợ chính là, mặt hồ trước mặt hình như đang bị cái gì khiêu khích, nguyên khí nồng đậm gần như nguyên chất chen chúc mà tuôn ra, truyền vào nguyên thần trong não Diệp Thiên, như phá vỡ nguyên thần của cậu.
Phải biết rằng, tuy là luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn cần rất nhiều linh khí, nhưng cũng đến 1 giới hạn nào đó thôi, cũng giống như 1 cái cốc đầy nước, có đổ thêm vào cũng sẽ tràn ra.
Lúc này nguyên thần Diệp Thiên cũng giống như cái chén đó, sau khi nguyên khí dồi dào đó tràn vào lập tức đè bẹp mọi ngọc ngách mà linh khí ngọc đen truyền vào, mà linh khí dư thừa thì len lỏi vào từng kẽ chân lông của Diệp Thiên.
- Mẹ nó, con mẹ nó không phải là muốn giết ta chứ?
Diệp Thiên chỉ cảm thấy thân thể mình giống như 1 quả bóng căng phồng, từng tế bào đều ngập tràn nguyên khí, chỉ có điều còn chưa đợi cậu nghĩ ra cách gì tình hình lạ biến đổi.
Trên vách đá cách Diệp Thiên hơn 10 mét, tự dưng 1 trận linh khí dao động truyền ra, Diệp Thiên còn chưa kịp phản ứng lại thì linh khí của nó hoàn toàn tương đồng với linh khí của hòn ngọc đen trong ngực Diệp Thiên đột nhiên tham dự vào trận chiến trong nguyên thần.
- Trời ơi, lại từ đâu đến nữa đây?
Lúc này Diệp Thiên đã gần như tuyệt vọng, nếu chỉ là nguyên khí trong hồ thì có thể triệt tiêu hoàn toàn linh khí từ trong ngọc đen truyền ra, thế nhưng linh khí bất thình lình như vậy lại khiến trận đấu càng căng thẳng hơn.
Hơn nữa Diệp Thiên họa đến dồn dập, số lượng linh khí khổng lồ kia không chỉ tranh đấu trong nguyên thần mà còn phân ra từng phần thâm nhập vào trong cơ thể Diệp Thiên.
Lúc lạnh lúc nóng, lúc băng lúc lửa, từ nguyên thần truyền ra thân thể từng đợt từng đợt va chạm khiến cho thân thể Diệp Thiên đang ở băng lạnh đột nhiên gặp lửa, sắc mặt lúc đen lúc trắng, khiến cậu đau đến mức không thể chết ngay được.
- Đi đời nhà ma rồi, chẳng nhẽ mình phải bỏ mạng ở đây sao?
Thần thức Diệp Thiên đã trở nên mờ hồ, bây giờ cậu hoàn toàn mất đi khả năng điều khiển nguyên thần, cho dù là muốn thu hồi nguyên thần lại cũng không được.
Nguyên thần Diệp Thiên vốn không ngưng tụ, lúc này lại không ngừng bị 2 loại linh khí nóng lạnh đánh vào, nên tản ra dần dần.
Mà linh khí va chạm trong thân thể lại khiến cho thân thể Diệp Thiên như phá tan ra, khối đá màu xanh xám kia điều trị kinh mạch khôi phục trong nháy mắt đã bị hủy diệt hoàn toàn.
May mắn lúc này nguyên thần Diệp Thiên không ở thân thể, nếu không loại đau đớn trong cơ thể này sợ là Diệp Thiên sẽ không chịu nổi.
- Ầm!
Sau 1 lần giao kích, Diệp Thiên chỉ cảm thấy nguyên thần như là bị búa tạ đạp xuống, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, hoàn toàn mất ý thức.
Chỉ có điều là Diệp Thiên mặc dù hôn mê nhưng 2 loại linh khí kia vẫn không ngừng tranh đấu trong người Diệp Thiên, dốc hết toàn lực tranh đấu, linh khí phát ra điên cuồng khiến cho toàn bộ lỗ chân lông Diệp Thiên tóe máu ra.
Lúc này Diệp Thiên không có cách nào duy trì tư thế ngồi được nữa, toàn thân ngã xuống đát, lúc lúc cơ thể co giật lên, thế nhưng trong tay trái cậu lúc này vẫn còn cầm hòn đá ngọc mày xám xanh kia.
Mà khối đá này lúc này cũng tiến vào trong nguyên thần Diệp Thiên, linh khí mà nó phát ra hình như không bị 2 linh khí đó bài trừ, cũng bởi vì sự tồn tại của nó mà nguyên thần của Diệp Thiên mới không bị tiêu tan hết.
Lúc này bên trong nguyên thần Diệp Thiên giống như là trận chiến giữa 2 nước, ngoài ra thì có 1 nước khuyên can, thế nhưng bên khuyên đó quá yếu nên trận đấu vẫn đang tiếp tục.
Thời gian trôi qua như bay, cũng không biết là qua bao lâu, hòn đá ngọc trong tay đột nhiên phát ra linh khí cực mạnh, đồng thời thâm nhập vào trong thân thể và nguyên thần Diệp Thiên.
Mà đồng thời truyền linh khí ra, khối đá trong tay này hóa thành bột, nhưng lúc này linh khí truyền vào lúc này lại mạnh hơn rất nhiều, cũng làm cân bằng lại trận đấu.
Sau 1 thời gian dài giằng co, 2 loại linh khí xung khắc như nước với lửa cũng hòa bình trở lại.
Mà linh khí mộc đột nhiên mạnh lên, thế nên 2 loại linh khí đó tách nhau ra, cũng giống như tạo ra 1 ranh giới rõ ràng, hơn nữa còn vận hành công pháp bên trong nguyên thần Diệp Thiên.
Trong thân thể Diệp Thiên, loại biến hóa này tồn tại, 2 loại linh khí tàn phá khắp thân thể Diệp Thiên đều bị ép lại ở chỗ đan điền, hóa thành Thái Cực đồ.
Mà ở giữa thái cực đồ có vạch ngăn cách chính là loại linh khí trung tính tính mộc, loại linh khí này không biến mất, còn còn âm ỉ hấp thụ năng lượng từ 2 luồng linh khí kia khiến cho chúng dung hợp lại với nhau.
Mà thái cực đồ 1 đen 1 trắng mới đầu cũng chưa ổn định, nhưng nhờ nguyên thần Diệp Thiên dần dần phục hồi, đan điền của cậu cũng chầm chậm ẩn xuống, đồng thời tràn ra 1 tia chân khí, tẩm bổ thân thể Diệp Thiên.
Mặt trời trong sơn cốc mọc lại lặn, trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, mà nguyên thần ngưng tụ bên ngoài thân thể Diệp Thiên, mắt mũi lỗ tai cùng bộ mặt hoàn toàn lộ ra ngoài, quả thực là 1 phiên bản khác của Diệp Thiên.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Diệp Thiên đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, do âm dương thái cực đồ hợp nhất tạo thành chân khí, hoàn toàn cải tạo lại thân thể Diệp Thiên.