Thiên Tài Tướng Sư

Chương 6: Hành lễ



- Lý Chân Nhân, ngài và tiểu sư phụ có lẽ còn chưa ăn cơm nhỉ? Các ngài có kiêng kị cái gì không vậy?

Sau khi trở lại trong phòng, ngồi xuống, Miêu lão quay sang hỏi hai người Diệp Thiên, trong khoảng thời gian này trong nhà liên tục xảy ra chuyện, cho nên hắn cũng không có ăn uống gì, hịên đã tìm được rồi nguyên do rồi, Miêu lão cũng cảm thấy có chút đói bụng.

- Là người của núi rừng, ăn cái gì cũng được...

Lão đạo sĩ bộc lộ hình tượng cao nhân, nhưng ở bên cạnh hắn Diệp Thiên rõ ràng nghe thấy, từ cụng lão đạo sĩ truyền ra một tràng âm thanh "òng ọc".

Buổi sáng tuy rằng hai người ăn không ít đồ ngon, nhưng là đi đường liền mấy giờ, giờ cũng đã đói lắm, nếu không phải cần giữ gìn thân phận đệ tử của cao nhân, Diệp Thiên thiếu chút nữa đã chộp ngay cái bánh bánh mỳ trong phòng mà ăn.

Ở nông thôn, việc hiếu hỉ chủ yếu đều giải quyết ở nhà, ngày hôm qua vừa mới phát tang đưa tang, trong nhà có sẵn đồ ăn, không bao lâu sau, vợ của Miêu lão đã đem cơm lên.

Có lẽ là sợ Lý Chân Nhân không tận tâm giúp hắn tiêu trừ âm sát trong nhà, Miêu lão vội vàng ăn một chén cơm, rồi đi liên hệ đội thi công luôn.

Nhìn thấy Miêu lão ra khỏi phòng, hai thầy trò vốn ra vẻ ăn uống nho nhã, liền ném hết cả bát đũa, một người chộp cái móng heo mà cắn, giống như gió nổi lên quét sạch một bàn đầy thức ăn ngon, khiến cho vợ Miêu lão đến thu dọn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên hai người đều có chút là lạ.

- Sư phụ, chẳng trách người chướng mắt cái kiểu bày hàng ven đường, lừa được hết ăn lại uống dễ dàng thật?

Ăn uống no say rồi, Diệp Thiên thích thú vỗ vỗ bụng, tuy rằng cha thường bắt được cá tôm cho nó ăn uống no đủ, nhưng thức ăn giống hôm nay, bình thường cũng không có.

- Nhóc con, không có bản lĩnh, dám lên Lương Sơn sao? Phương diện này phải có học vấn uyên thâm ...

Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói tiếp:

- Lát nữa con phải đọc thuộc lòng " Độ nhân kinh" , tiêu trừ âm sát đi...

- " Độ nhân kinh" có thể tiêu trừ âm sát khí? Chỗ kia không là bởi vì bị linh đường chắn mà thành sao?

Diệp Thiên nghe được lời sư phụ nói xong, không khỏi lặng đi một chút, chẳng lẽ không phải đó là âm sát khí, thật đúng là âm linh người em của Miêu lão chuyển hóa mà thành?

Lão đạo sĩ lắc lắc đầu, nói:

- Ai nói cho con biết linh đường gây ra? Đây là oán khí con người biến thành, bằng không trong một ngày luôn có ánh mặt trời chiếu tới, thì sớm đã bị mất đi ...

- Sư phụ, hay là... Thật sự có ma quỷ?

Diệp Thiên là đứa to gan, khi nó bảy tám tuổi, liền dám một mình đi vào nghĩa trang của người trong thôn bắt dế, nghe nói vậy, cũng chưa cảm giác được sợ hãi, ngược lại hưng phấn lên.

Lão đạo sĩ nghe vậy bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói:

- Ma quỷ cái đầu con, năm đó ta đều đã đi qua theo núi thây biển máu, cũng chưa từng thấy qua một cái bóng dáng của ma quỷ ...

Lý Thiện Nguyên sống hơn một trăm tuổi, kiến thức không thể nói là không rộng, từng cố ý đi tìm Thiên Sư Đạo học nghệ, học cách bắt ma quỷ, nhưng luôn luôn không gặp được cơ hội như vậy, hắn còn ước gì ma quỷ hiện ra trước mặt hắn.

- Nếu như không có quỷ, oán khí kia là sinh ra như thế nào ạ?

Diệp Thiên thấy khó hiểu, hỏi. Trước kia nó thật không biết, thầy cô giáo còn là những người rất kiên định thuyết vô thần?

- Nhóc con, may mà con được giáo dục theo phương pháp hiện đại, cho con cơ hội mở mang kiến thức ...

Nghe thấy Diệp Thiên hỏi vậy, lão đạo khách sáo nhìn nó một cái, mở miệng nói:

- Giải thích theo ngành nghiên cứu, cũng được gọi là từ trường, đây là nhân tố sinh ra, có quan hệ với sóng điện não người, khi rất nhiều người tập trung tâm tư suy nghĩ về chuyện gì đó, là có thể thay đổi từ trường mạnh yếu.

- Nếu dùng cách trình bày của hai nhà đạo Phật, thì gọi là tín ngưỡng, thông qua tín đồ cầu nguyện, cũng có thể sinh ra từ trường tương tự, đã hiểu ra chưa?

- Hiểu, đã hiểu, nhưng ... Thầy à, chắc là trước kia thầy học trường tư thục?

Nói thật lòng, Diệp Thiên thật sự bị những lời này của lão đạo sĩ kinh động, nếu không phải chính tai nghe được, nó căn bản không thể tin được lời này là từ miệng người cả ngày nói nó học văn tự cổ "Chi, hồ, giả, dã" nói ra.

- Thế nào? Khinh thường ta trước đây không giỏi giang sao?

Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn Diệp Thiên, nói:

- Thầy của con trước đây từng giảng dạy tại đại học Bắc Kinh đấy, Lương Tư Thành cũng đã từng nghe ta giảng.

Lão đạo sĩ thật đúng là không nói khoác, hắn và Cô Hồng Minh xem như anh em kết nghĩa, từng được mời làm giảng viên ở Đại học Bắc Kinh, nói hắn học rộng ở Trung Quốc và Phương Tây cũng không sai.

Lúc ấy lão đạo sĩ muốn đi đến thư viện của Đại học Bắc Kinh tìm nguyên tác " Thôi bối đồ", khi tìm kiếm không có kết quả, hắn liền từ chức ở trường đại học Bắc Kinh, lại nhàn nhã hành tẩu giang hồ.

- Kiến trúc học, hẳn là có liên quan đến phong thủy phải không ạ? Nhưng Lương Tư Thành là ai vậy?

Từ khi Diệp Thiên tin lão đạo sĩ đã hơn một trăm tuổi, cũng tràn ngập tò mò đối với những chuyện phát sinh trong đời lão đạo sĩ xưa kia, nhưng lão đạo sĩ cũng không giống như trước nữa, động một chút lại thổi phồng chuyện của chính mình, chỉ là thỉnh thoảng nói ra vài câu.

- Coi như con không ngu ngốc, bất kể là kiến trúc trong và ngoài nước, đều có liên quan đến phong thủy, đều là không thể tách rời, còn Lương Tư Thành là ai, ta nói với con cũng có ích gì đâu ...

Lão đạo sĩ định giải thích cho Diệp Thiên vài câu liền không kiên nhẫn nữa, nếu hắn nói cho Diệp Thiên biết Lương Tư Thành là Lương Khải Siêu, có lẽ tiểu tử này lập tức lại sẽ truy hỏi Lương Khải Siêu là ai, nói vậy, chỉ e mình lại phải giảng cho nó nghe cả chuyện "Mậu Tuất lục quân tử".

- Không nói thì thôi, đúng rồi, thầy à, tụng " Độ Nhân Kinh", thật sự có thể tiêu trừ sát khí sao?

Thấy sư phụ không nói thêm gì nữa, Diệp Thiên cũng không hỏi tới, nhưng cũng ghi tạc cái tên Lương Tư Thành này vào tim.

- Đương nhiên, công hiệu của " Độ Nhân Kinh" không thua gì "Kim Cương Kinh" trong Phật giáo, lát nữa con niệm là được, sư phụ ta nghỉ ngơi chút ...

Dường như đang nhớ lại chuyện cũ năm đó, lão đạo sĩ lại dâng tràn cảm xúc, hơn nữa thân thể của hắn dù cho vẫn tốt, thì cũng đã là ông già trăm tuổi, liền phải tựa đầu tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ.

Diệp Thiên thấy thế đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, tuy rằng nó có đôi khi không tốt, thường xuyên chặn họng lão đạo sĩ này, nhưng nội tâm Diệp Thiên rất quan tâm và kính trọng ông lão này.

- Ấy, tiểu sư phụ, Lý Chân Nhân đâu? Những người xây dựng đều tìm xong rồi...

Diệp Thiên mới vừa đi ra sân, Miêu lão liền cực kỳ hứng thú đẩy cửa sân.

Nghe thấy Miêu lão lớn giọng, Diệp Thiên liền nhanh tay đặt ngón trỏ lên miệng, suỵt một tiếng nói:

- Sư phụ hơi mệt chút , đang nghỉ ngơi, Miêu đại ca, ngài hủy linh đường đi, sau đó tôi ở trong này tụng kinh siêu độ một chút, có thể phá hủy âm sát khí ở đây ...

Miêu lão nghe vậy lặng đi một chút, có chút chần chờ hỏi:

- Tiểu sư phụ, cậu ... có được không?

Chuyện là từ đầu năm nay, cho dù ở đâu, trong ngành sản xuất cũng vậy, tuổi tác rất quan trọng, ngay như người bệnh xem bệnh đều thích tìm thầy thuốc có tuổi, nhà mày tuyển kỹ thuật viên cũng cần thợ nguội có tay nghề, Diệp Thiên này còn nhỏ tuổi, cũng khó tránh khỏi khiến cho Miêu lão nghi ngờ trong lòng.

- Miêu đại ca, âm sát khí trong nhà ngài hình thành thời gian không lâu, rất dễ loại trừ, không cần sư phụ tôi ra tay...

Diệp Thiên chợt nhớ tới năm trước ở trên trấn có được xem một bộ phim, nhất thời vỗ bộ ngực nhỏ, nói tiếp:

- Ngài chuẩn bị một cái bàn vuông, đồ tế lễ, sau đó lại lấy chín thân gỗ bạch đàn đến ...

- Tiểu sư phụ, đồ tế dễ kiếm, thế còn ... cây gỗ bạch đàn là để làm chi?

Tuy rằng Diệp Thiên nói rõ ràng mạch lạc, Miêu lão Đại vẫn không thể nào tin được, ánh mắt luôn luôn liếc về phía cửa phòng đang đóng.

Diệp Thiên tuổi tuy nhỏ, nhưng kiến thức cũng không ít, nó cũng nhìn ra Miêu lão không tin mình, lập tức nói:

- Lấy gỗ bạch đàn giơ lên, dĩ nhiên là có thể thu sát khí lại, loại trừ khí tụ, hay là, đợi sư phụ tôi nghỉ ngơi chút, rồi để cho ông ấy làm?

- Thôi, tiểu sư phụ, tôi nghe theo lời cậu là được, tôi liền đi chuẩn bị đồ ...

Miêu lão nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, dậm chân, chẳng phải chính mình đi tìm người giúp họ tu sửa điện thờ hay sao, những người này không thể đi khỏi điện thờ được, cùng lắm thì không được, Lý Chân Nhân kia vẫn phải ra tay, mình không nên đắc tội với tiểu tử thông minh kia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đồ tế có sẵn, ở nông thôn tìm cây gỗ bạch đàn cũng không khó, không bao lâu, Miêu lão đã bày đầy đủ những thứ Diệp Thiên cần trên linh đường.

Nhưng cửa chính căn nhà, cũng đã được Miêu lão đóng lại cẩn thận, đầu năm nay, dương cao khẩu hiệu đẩy lùi phong kiến mê tín, không cẩn thận sẽ bị bắt đến đồn công an.

Hơn nữa sau này, nếu bị người xung quanh biết hắn mời pháp sư mới chừng mười tuổi đến, truyền đi không phải bị cười chết sao?

Diệp Thiên vốn nhanh nhẹn, giờ phút này tùy ý nó phát huy, chơi thành nghiện, đem chín thân gỗ bạch đàn bày ở nơi âm sát khí nhiều, sau đó ngồi ngay ngắn trước bàn, trong lòng hơi tiếc nuối, nếu còn có một kiếm gỗ đào, vậy thì càng thú vị.

Còn " Độ Nhân Kinh" có hữu hiệu hay không, Diệp Thiên căn bản là không để tâm, dù sao linh đường bị phá hủy, nội trong ba đến năm ngày âm sát khí nơi này dĩ nhiên là sẽ bị đánh tan.

- Chí học chi sĩ, tụng chi thập quá, ma tinh tang nhãn, quỷ yêu diệt sảng, tể độ thùy tử, tuyệt nhi đắc sinh...

Bàn tế lễ đã bày xong, Diệp Thiên bắt chước giống như sư phụ tụng " Độ Nhân Kinh", dáng vẻ giống như một tiểu cao nhân đắc đạo, thấy vậy Miêu lão cũng có vài phần tin tưởng Diệp Thiên.

- Thế nhân thụ tụng, tắc duyên thọ trường niên, hậu giai đắc tác thi giải chi đạo, hồn thần tạm diệt, bất kinh địa ngục, tức đắc phản hình, ân? Hựu xuất lai liễu...

Khi Diệp Thiên ngâm nga được một nửa, đầu óc hơi cảm giác được một cơn choáng, mai rùa bằng bàn tay kia, đột nhiên lại xuất hiện.

Diệp Thiên lại kinh ngạc, tiện đà hít một hơi thật sâu, miệng tụng kinh không ngừng, mà toàn lực chú ý, cũng dồn vào phía trên mai rùa.

- Thật là la bàn, nhưng ... không giống với la bàn của sư phụ ...

Khi tập trung tư tưởng, lần này Diệp Thiên xem như thấy rõ ràng, những hoa văn thần bí trên mai rùa, kỳ thật là một cái triện, nhưng ở vị trí chính giữa là kim la bàn, lại là một hình Thái Cực Âm Dương.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv