Đương nhiên Diệp gia cũng lãnh đạm với việc nhiên Tống Hạo Thiên đến đây, ngoài Diệp Đông Bình đứng bên cạnh ra thì ba chị em Diệp gia cũng không thèm đứng lên đón tiếp.
Hai nhà này cả nửa thế kỉ đều không qua lại với nhau, mặc dù Tống gia đã đăng tin xin lỗi trên báo, nhưng khúc mắc trong lòng lâu ngày cũng khó mà trừ sạch hết được.
- Diệp Thiên, đây là quà ta tặng cháu, chúc cháu và Thanh Nhã trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.
Đối với tâm thái của Diệp gia, Tống Hạo Thiên cũng đã có sự chuẩn bị tâm lí từ trước rồi. Sau khi hai người con gái đi cùng ngồi xuống bàn, ông mới đưa hộp gấm vừa đưa cho Tống Anh Lan lại.
- Cám ơn ông.
Diệp Thiên cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy chiếc hộp, nhưng trong lòng lại thầm oán không thôi. Với thân phận của Tống gia, lại chỉ tặng một bức tranh chữ.
- Diệp Thiên, không được vô lễ, mở vật đó ra xem đi.
Nhìn thấy bộ dạng chẳng mảy may thèm để ý của con mình, Diệp Đông Bình răn dạy quở mắng một câu. Mặc dù trong lòng cũng chẳng ưa gì Tống gia, nhưng hôm nay là đám cưới của con trai, dĩ nhiên là không thể để thất lễ được.
Hơn nữa Diệp Đông Bình cũng thấy rất tò mò, Tả Gia Tuấn vừa tặng một bức Tề Bạch Thạch "Hà Hoa Uyên Ương Đồ", lại không biết là Tống Hạo Thiên mang bức tranh của ai đến.
- Vâng, vậy thì xem.
Thấy cha lên tiếng, Diệp Thiên cầm lấy đồ đã đưa cho đồ đệ, kỳ thực cậu cũng chẳng có chút hứng thú nào đối với tranh chữ cổ cả, đổi lại là " Thôi Bối Đồ" của Nam Hoài Cẩn còn tạm được.
- Trăm năm hạnh phúc, cảm ơn ông, ngụ ý rất hay!
Sau khi mở hộp gấm ra, bên trong cũng là một cuộn tranh, nhưng lại là một bức thư pháp rộng khoảng 30cm, dài 1m, bên trên có viết bốn chữ " trăm năm hạnh phúc".
Thành thật mà nói, với con mắt của Diệp Thiên, ngoài việc bốn chữ này có nét viết mạnh mẽ, nét mực còn in rõ lên mặt sau tờ giấy ra thì cũng không tệ, ít nhất Diệp Thiên cũng tiện tay mà viết còn mạnh mẽ hơn ý chứ.
Bên cạnh bốn chữ lớn "trăm năm hạnh phúc" còn có một hàng chữ nhỏ, ý nghĩa đại khái là lời chúc dành cho Diệp Thiên và Thanh Nhã. Diệp Thiên liếc mắt một cái, còn cho rằng đây là bút tích của Tống Hạo Thiên cơ.
- Ai...ai là người viết bức này?
Diệp Thiên không để ý đến mấy chữ này, thậm chí còn thầm trách Tống Hạo Thiên keo kiệt.
Ngay lúc Diệp Thiên mở bức này ra, mắt Chúc Duy Phong trọn tròn, hít một hơi mạnh.
- Vị này là ai?
Diệp Thiên nghe thấy vậy lặng người đi một lát, tựa hồ như mình đã thiếu sót gì đó, vội vàng nhìn lại bức tranh, đợi đến lúc nhìn rõ ba chữ kia, lông mày cũng dựng ngược lên.
Tuy rằng là tên có ba chữ, nhưng ba chữ trên bức tranh này đại diện cho quyền thế và ý nghĩa hơn nhiều sơ với Tống Hạo Thiên.
Từ đầu những năm 90, cái tên này đã đại diện cho ý chí cao nhất của Trung Quốc, hơn nữa trong hai năm tới, ông có lẽ còn là người nắm quyền lãnh đạo chủ chốt cho quốc gia.
Cho dù với tình cảnh của Diệp Thiên bây giờ, thì khi nhìn thấy tên này cũng không khỏi động lòng, dù sao thì nếu là thời cổ đại, thì bức tranh này cũng thuộc loại ngự tứ của hoàng đế, tương đương với kim bài miễn chết.
- Ông thật là có lòng quá.
Từ từ cuộn bức tranh lên, Diệp Thiên trịnh trọng gật đầu với Tống Hạo Thiên.
Cậu mặc dù không xem trọng ý nghĩa của bức tranh này, nhưng Tống Hạo Thiên có thể mời người này lưu bút cho đám cưới của mình thì cũng rất cảm kích rồi.
Nhĩ sinh tính khiêu thoát.
Hựu xuất thân kì môn.
Nhật hậu hoặc hứa năng dụng đắc thượng.
Thìn thấy Diệp Thiên hiểu ý của mình, Tống Hạo Thiên vui mừng tươi cười.
Nếu không phải mấy năm nay liên tục dốc sức ủng hộ vị trí kia, coi như là một người trong phe cánh của ông ta, với thân phận đã nghỉ hưu hiện tại của ông ta, vẫn thực là có thể để cho vị kia xuống tay viết bức này.
Đây cũng là Tống Hạo Thiên biết Diệp Thiên to gan lớn mật, nói không chính xác được khi nào thì gây ra việc nghịch thiên, nên mới dùng khuôn mặt già nua của mình để lấy được bức chữ này, cũng được xem như là đưa tấm bùa hộ thân cho Diệp Thiên.
- Ây da, là chữ của xxx.
- Món quà này thật quý giá quá!
- Lão Hoa, ông nói xem có phải món quà của chúng ta hơi nhỏ không?
Cái tên trên bức tranh nhanh chóng được truyền đi khắp tứ hợp viện, tứ hợp viện vốn dĩ hơi huyên náo đột nhiên yên ắng xuống, tất cả mọi người đều hạ thấp âm thanh nhỏ giọng tranh luận.
Phải biết rằng, bất luận những người trong này là một người dân bình thường hay quyền cao chức trọng, thì đây cũng là một cái tên đại diện cho quyền lực, có ảnh hưởng lớn đến tất cả bọn họ.
Mấy chị em nhà Diệp gia, sau khi xem xong bức tranh, cách nhìn về Tống Hạo Thiên cũng có chút thay đổi, bởi vì sự đãi ngộ như thế này e rằng người nhà Tống gia hưởng thụ không hết.
- Diệp Thiên, ông ngoại thật là lớn mặt nhá.
Nhìn thấy Diệp Thiên cuộn bức tranh lại, Vu Thanh Nhã không thể không nói nhỏ vào tai Diệp Thiên.
- Gì chứ? Viết chữ còn không đẹp bằng anh.
Diệp Thiên bĩu môi, bỏ tranh vào hộp gấm đưa cho Chu Khiếu Thiên, thành thật mà nói thì quyền lực và phú quý trong mắt Diệp Thiên cũng chỉ là phù dung mà thôi.
-Tiểu tử thối này, miệng không còn câu nào hay hơn để nói à?
Chính mình phải hao tâm tổn sức đi xin chữ cho Diệp Thiên lại nhận lại được lời bình như vậy của Diệp Thiên, gân xanh trên trán Tống Hạo Thiên nổi lên, may là ông ta nói nhỏ nếu không truyền vào tai vị kia còn không biết bản thân mình thấy thế nào nữa.
- Hạo Thiên lão đệ, Diệp Thiên và tôi rất giống nhau, không cần phải để ý đến những vật thế tục như vậy.
Cẩu Tâm Gia nhìn thấy nét mặt tống hạo thiên, bất giác cười, ông lại cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Thiên, nếu không thấy coi nhẹ quyền lực phú quý thì Diệp Thiên cả đời này cũng không thể bước qua được cảnh giới.
-Vâng, Nguyên Dương huynh , là đệ nghĩ nhiều rồi.
Sau khi nghe thấy Cẩu Tâm Gia nói thế Tống Hạo Thiên trùng lòng, ông giờ mới nghĩ đến thân phận của Diệp Thiên, những người kì môn này đều là những người không theo tôn giáo, đâu dễ dàng để họ để ý đến.
- Giờ lành đến rồi, mời cô dâu chú rể tiến lên phía trước...
Thấy sắp đến giờ lành rồi, là Vệ Hồng Quân chủ trì hôn lễ hôm nay hô to một câu, nhưng có Tống Hạo Thiên đến khiến cho cậu ta có chút lo lắng, thanh âm cũng bị biến đổi chút ít.
- Hôm nay là hôn lễ của anh Diệp Thiên và chị Vu Thanh Nhã, chúng ta cùng chúc mừng cho họ trăm năm đoàn tụ sum vầy, cô dâu chú rể bái lạy trời đất.
Vệ Hồng Quân vì những lời này hôm nay mà phải luyện tập không biết bao nhiêu lần, sau khi nói một hồi thì thấy không còn căng thẳng nữa rồi.
- Nhất bái thiên địa, trên Tam Sinh Thạch có nhân duyên, khom người chào! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - thegioitruyen.com
- Nhị bái nguyệt chi tinh hoa, vạn vật lớn lên nhờ nó, cúi đầu hai cái.
- Tam bái xuân thu và đông hạ, mưa thuận gió hòa ngũ cốc phong, cúi đầu ba cái!
Sau khi Diệp Thiên và Thanh Nhã bái xong, Vệ Hồng Quân nói:
-Tục ngữ có câu, kết hôn chớ quên ân giáo dưỡng của cha mẹ, tiếp theo cần bái cao đường.
- Nhất bái cha mẹ nuôi dưỡng ta! Cúi đầu.
- Nhị bái tâm cha mẹ dành cho ta, cúi đầu.
- Cô dâu chú rể kính trà, ba bái.
Sau khi nghi thức bái cao đường kết thúc, Chu Khiếu Thiên bưng đến cái khay, trên đặt mấy chén trà để cho Diệp Thiên và vu Thanh Nhã kính bố mẹ.
- Cha, con mời cha uống trà!
Hai tay Diệp Thiên bưng chén trà mời cha, hai cha con họ sống nương tựa vào nhau hơn hai mươi năm, thấy mái tóc cha đã có những sợi bạc, lời nói Diệp Thiên không khỏi nghẹn ngào.
- Con trai ngoan, con là niềm tự hào của ta.
Từ trước đến giờ trước mặt Diệp Thiên Diệp Đông Bình đều thích tỏ ra nghiêm khắc với cậu, từ khi cảm thấy con trai mình đã trưởng thành, nghĩ đến trải qua bao năm gian khổ, khi uống trà Diệp Đông Bình cúi đầu, không nén được để giọt nước mắt rơi vào trong chén trà của Diệp Thiên.
- Cha, cha...
Khi Diệp Thiên định bưng trà ra mời mẹ thì lời nói bị nghẹn ứng lại ở cổ họng, nhìn ánh mắt chờ đợi của mẹ, diệp thơi hít một hơi sâu, đem những lời muốn nói giữ lại trong cổ họng, nói:
- Mẹ, con mời mẹ uống trà.
- Ừ, mẹ...mẹ uống.
Tình cảm của con gái luôn được thể hiện ra ngoài, nghe được tiếng gọi mẹ đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua, giọt nước mắt trên mặt Tống Vi Lan chảy xuống như mưa, vui mừng khóc không thành tiếng.
Trong thời khắc này, Tống Vi Lan không làm được nữ nhân kiên cường của giới thương nhân được nữa rồi, bà chỉ là một người mẹ với ước nguyện lớn nhất là con trai mình chấp nhận người mẹ này.
- Mẹ, mẹ uống trà!
Vu Thanh Nhã cũng rót một tách trà cho Tống Vi Lan, điều này khiến cho bà bình tĩnh trở lại, từ trên bàn cầm lấy một chiếc hộp trang sức, nói:
- Thanh Nhã, đây là một chút tâm ý của ta và bố con.
Bên trong hộp này là một bộ trang sức bằng kim cương, là bộ mà Tống Vi Lan tìm thợ chế tác kim cương giỏi nhất trên thế giời làm ra.
Mỗi hạt kim cương trên đều hơn trăm mặt, mỗi mặt đều rất tinh xảo, một vật nhỏ như hoa tai cũng vậy.
Vì đây là đồ trang sức kim cương, nên Tống Vi Lan tiêu tốn tất cả hơn ba trăm triệu USD, nhưng đây chỉ là giá gốc của kim cương, chứ chưa tính phí nhân công, tổng giá trị phải lên tới 357t triệu USD.
- Cám ơn mẹ.
Vu Thanh Nhã nhu thuận nhận lấy hộp trang sức của mẹ, sau đó cùng Diệp Thiên mời trà bố mình.
Có kinh nghiệm gọi mẹ, nên Diệp Thiên lần này gọi rất trôi chảy, khiến cho bố mẹ vợ cười rất tươi, Vu Hạo Nhiên cực kì vừa lòng người con rể này, may là ban đầu không có làm gì lớn ảnh hưởng đến đôi chim uyên ương này.
Sau khi bái cha mẹ, Diệp Thiên cũng mời bức ảnh của sư phụ Lý Thiện Nguyên, cùng Thanh Nhã quỳ trước bức di ảnh, dập đầu ba cái.
Đối với Diệp Thiên mà nói, cha mẹ là người sinh ra cậu, nhưng người cho cậu bản lĩnh như ngày nay lại là người sư phụ đang vui cười, tức giận dạo chơi trong nhân gian kia.
Hành động này của Diệp Thiên cũng khiến cho Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn nước mắt lưng tròng, hai người họ cũng nhớ về thời khắc khó quên khi mới bái sư.
Sau khi bái lạy sư phụ xong, hoàn thành phu thê giao bái, Diệp Thiên đeo vòng lên tay cho Thanh Nhã.
Một chiếc vòng xanh biếc Đế Vương lục, một cái khác thì là Hồng Phỉ Thúy cao cấp có màu hồng hồng giống như tiết gà. Đôi vòng Hồng Phỉ Lục Thúy đeo lên cổ tay trắng nõn của Thanh Nhã toát ra vẻ sặc sỡ khiến người ta lóa mắt.