Thiên Tài Tướng Sư

Chương 552: Cầu Siêu



- Đúng …

Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn nhất tề đáp ứng, phân biệt đứng ở đối ứng càn vị hướng Tây Bắc và đối ứng cấn vị hướng Đông Bắc, cầm la bàn cùng đồng tiền trong tay.

Nhạc cụ của thầy tu vốn có công hiệu trấn trạch trừ sát, nhất là cái la bàn trong tay Cẩu Tâm Gia được truyền thừa đã lâu, mới vừa lấy ra, sát khí lơ lửng ở trong không khí, nhất thời giống như gợn sóng trôi qua bên cạnh hắn.

Tả Gia Tuấn cầm trong tay đồng tiền tuy rằng hiệu quả hơi kém, nhưng thêm vào nguyên khí của hắn, cũng cho thấy chỗ bất phàm, tại đây sát khí dầy đặc, nhưng đồng tiền lại có thể tản mát ra ánh sáng vàng, giống như đồng tiền Lạc Bảo trong truyền thuyết.

Nhìn thấy vị trí hai vị sư huynh đứng, cổ tay phải Diệp Thiên lắc lắc, một con dao ánh sáng màu đen hiện ra tại trong lòng bàn tay.

Không giống như la bàn và đồng Đại Tề thông bảo, Vô Ngân mới vừa xuất ra, sát khí trải rộng ở trong không khí phảng phất như là quy về một mối, nhất tề tràn đầy vào bên trong lưỡi dao đến một chút cũng không có thoát.

Vô Ngân nho nhỏ giờ phút này giống như là một cái động không đáy, điên cuồng nuốt sát khí, lưỡi dao ngăm đen ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, dần hiện ra một tia sát khí lạnh lẽo.

- Diệp Thiên, đệ ... đó... Đó cũng là nhạc cụ của thầy tu?

Diệp Thiên từng lấy Vô Ngân ra trước mặt Tả Gia Tuấn, nhưng Cẩu Tâm Gia thì không biết, mắt thấy Diệp Thiên lại xuất ra một nhạc cụ của thầy tu, không khỏi trừng lớn mắt.

- Hắc hắc, ngẫu nhiên mà có, sư huynh, không có việc gì nhiều thì đi Phan gia viên nhé!

Diệp Thiên vui đùa, ánh mắt lại đánh giá phương vị, tay phải vung, Vô Ngân cắm vào tốn vị hướng nam, đối ứng lên Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn hai người, đã hình thành một cái tam giác trận.

Không như hai nhạc cụ của thầy tu áp chế sát khí trong hố, Vô Ngân lại nuốt hết sát khí.

Nhưng trăm sông đổ về một biển, khi tam giác trận pháp hình thành, sát khí trong hố sâu không thể tiếp tục tràn ra, đều bị ba nhạc cụ của thầy tu giam cầm trong phạm vi mười thước.

Chỉ là như vậy thì, áp lực với Diệp Thiên cũng gia tăng mãnh liệt, âm hàn khí này cơ hồ dày đặc như có thực. Làm cho Diệp Thiên phải sử dụng sức toàn thân khó khăn lắm mới cho chúng ở bên ngoài cơ thể.

Diệp Thiên không dám coi thường, mang theo xẻng tiếp tục làm việc, xuống chút nữa, đào ước chừng hai mươi cen-ti-mét. Xẻng lại huých vào vật cứng, tiếng va chạm ngay cả hai người Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng nghe được .

- Là đá xanh, niên đại có vẻ không lâu lắm!

Không đợi Cẩu Tâm Gia mở miệng hỏi, Diệp Thiên cũng đã thanh trừ đi nước bùn trên mặt vật cứng, một khối đá xanh lớn trình hiện tại trước mặt ba người.

- Như thế này giống mồ mả cận đại, hơn nữa cũng không giống là của đại gia đình? Thật sự là kì quái!

Nhìn thấy khối đá xanh Cẩu Tâm Gia thì thào tự nói một hồi. Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói:

- Tiểu sư đệ, đệ xem ở phía trước phiến đá ba thước, nhìn xem có Bia Mộ hay không?

Mồ mả Trung Quốc cổ đại, luôn luôn theo nguyên tắc "Mộ mà không mộ phần", nói cách khác chỉ vùi lấp tại dưới đất, bề mặt không cây và dấu hiệu, sau này dần dần có đất trên mộ phần. Và có cả bia mộ.

Nhưng lúc đầu mồ mả, kỳ thật cũng có bia mộ, chính là giống như quan tài. Đều là chôn sâu ở dưới đất, mặt chạm khắc văn tự, dùng ghi lại thân phận chủ nhân.

Loại phương thức mồ mả này không dễ dàng bị trộm mộ phát hiện, có thể giảm bớt khả năng bị trộm đào bới, cho nên cho dù ở cận đại, nếu tìm được một chỗ phong thuỷ trù phú, thường thường vẫn là dùng phương thức "Mộ mà không mộ phần" an táng.

- Đệ tìm xem.

Diệp Thiên nhắc xẻng tới trước đá xanh một thước, nhưng lại không có phát hiện bia mộ.

- Thôi không để ý nó, đệ mở khối đá xanh, sư huynh, các huynh chú ý một chút, cẩn thận sát khí lao ra!

Cảm thụ được khối đá xanh hạ đầy sát khí, Diệp Thiên cũng không dám khinh thường.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Thiên đem chân khí toàn thân vận hành trong kinh mạch, cả người tựa hồ cũng có thêm một cái vòng, huyết khí lớn hơn gấp đôi.

Đi đến bên cạnh đá xanh. Diệp Thiên hai tay chắp vào, trong miệng hét lớn một tiếng:

- Mở cho ta!

Theo tiếng quát, thắt lưng Diệp Thiên đẩy mạnh một cái, hai tay dùng sức nâng đi, phiến đá nặng mấy trăm cân, tự nhiên bị hắn giơ lên.

Khi phiến đá lộ ra khe hở, Diệp Thiên nửa người dưới đột nhiên cảm thấy lạnh, tựa hồ tất cả quần áo đều bị lột trần đứng ở trong đống tuyết ngày lạnh giá nhất, gió âm rét lạnh giống như đến xương.

- Mẹ nó, đừng có thật sự là Hạn Bạt đấy?

Nói thành thật mà nói, Diệp Thiên cũng có chút chột dạ, hai tay vừa dùng lực, ném phiến đá đi, thân thể hắn cũng tùy theo lui về sau, tránh được sát khí mãnh liệt .

Nhưng ngay cả như vậy, Diệp Thiên cũng cảm giác được một cơn đầu hoa mắt choáng, sát khí kia đang không ngừng đập vào thần kinh của hắn, nếu đổi lại một người ở dưới này, chỉ sợ nháy mắt liền bị sóng xung kích biến thành ngu dại. Nguồn: http://thegioitruyen.com

- Càn Khôn Bát Quái, Tam Tài hợp nhất, cố định cho ta !

Ngay khi Diệp Thiên tránh thân mình ra, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng xuất ra bản lãnh thật sự, đem nguyên khí đẩy vào thủ pháp.

Trong lúc đó, hai nhạc cụ của thầy tu giống như có linh tính, cùng nhau hô ứng, đã hình thành một tấm lưới lớn vô hình, đem sát khí ngầm phun mạnh ra dồn vào bên trong.

Còn Vô Ngân đang ở hướng Nam, lại càng giống cái động không đáy, đang điên cuồng nuốt lấy sát khí này, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nó hoan hỉ.

- Thất đèn tục mệnh? Diệp Thiên, bên dưới có người bày ra thất đèn tục mệnh nghịch thiên pháp trận, mau, đem đèn nằm ở chỗ Bắc Đấu kia lấy ra bài trừ trận pháp!

Ngay khi Diệp Thiên cố gắng chống chọi sát khí công kích, mặt trên Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cũng xem thực rõ, sau khi phiến đá bị xốc lên, một cửa thạch quan hiển lộ ra.

Cửa thạch quan này dài chừng hai thước rưỡi, cao một thước, thấy không rõ là chất liệu gì tạo ra, nhưng là thạch quan luôn hấp dẫn lực chú ý của Cẩu Tâm Gia .

Đó là ngọn đèn nhỏ thất trản làm bằng đồng, trong đó tứ trản phân biệt xếp ở bốn góc quan tài, ba chiếc còn lại bày tại quan tài, thất trản hợp lại, bày ra một bộ đồ án Thất Tinh Bắc Đấu, nhưng những ngọn đèn cũng sớm tắt ngỏm.

Về trận pháp Cẩu Tâm Gia rất có nghiên cứu sâu, hắn tuy rằng làm không được thất đèn tục mệnh nghịch thiên công pháp, nhưng là nghe Diệp Thiên miêu tả qua, nên liếc mắt một cái liền nhận thức được.

Nghe được Cẩu Tâm Gia nói vậy, Diệp Thiên cố nén sát khí xâm nhập, đi lên phía trước từng bước, thấy thạch quan cùng bảy ngọn đèn nhỏ, nhịn không được nói:

- Sư huynh, đây không phải Thất Tinh tục mệnh sao? Đây là đang bảo vệ thân thể không phân hủy, đem phúc cho hậu nhân !

Thất đèn tục mệnh là công pháp đảo ngựơc cao nhất, thường nhằm vào người nhất định là còn có một chút tồn tại, cũng chính là đối với người dương thọ chưa hết mới có công hiệu.

Như người đã chết vùi vào trong quan tài, đừng nói là thất đèn tục mệnh, chính là đem Bắc Đấu Thất Tinh xuống, cũng là vô bổ, chết vẫn hoàn chết.

Nhưng truyền thừa ở trong đầu Diệp Thiên, cũng có miêu tả loại tình huống này, đó là dùng bảy cái đèn dầu bày bố thành Thất Tinh pháp trận, đem để ở bốn phía quan tài, chọn một nơi tốt an táng, có thể bảo đảm hậu nhân được quý không nói, còn phú giáp thiên hạ.

Hơn nữa trận pháp này còn có một công hiệu, đó là có thể dùng sinh khí trận ngưng tụ, giữ thịt người trong quan tài không phân hủy.

Giống như quốc nội, khai quật được mấy xác khô, kỳ thật ở khắp chung quanh có pháp trận này, chẳng qua bị trộm mộ xảo trộm đi đèn đồng thau mà thôi.

Bởi vì công trình Điền Hải của Hồng Kông, long mạch chỗ này biến thành chỗ tụ âm, cũng làm cho Thất Tinh pháp trận biến thành tụ sát trận pháp, khiến sát khí chung quanh hơn mười ki-lô-mét vuông đều hấp thu tới trong quan tài.

Đây cũng là chính là một cái mồ mả ngưng tụ sát khí, có thể so sánh cùng sát khí trong núi Ma Quỷ sơn ở Myanmar.

Nếu không phải khi đội thi công xử lý hài cốt, không cẩn thận động vào con rùa phong thủy phía dưới khiến cho sát khí tiết ra ngoài, nơi này sau này rất có thể phát triển trở thành nơi cực âm.

Lúc này Diệp Thiên trong hố sâu, giống như là lâm vào trong ao đầm, mỗi bước đều khó khăn.

Cẩu Tâm Gia mặc dù nói sai về trận pháp, nhưng phương pháp phá giải Thất Tinh pháp trận này cũng nói đúng, trước mắt Diệp Thiên chính là muốn đi đến trước quan tài, đem đèn ở giữa kia thu lại.

Chính là càng đến gần quan tài, âm hàn khí lại càng là nồng đậm, như là dao găm cắt lên da thịt Diệp Thiên, dù là Diệp Thiên công lực thâm hậu, cũng cảm giác có chút chịu không nổi .

Cố nén thân thể không thích ứng nổi, Diệp Thiên đi đến bên cạnh quan tài, đưa tay đem cái đèn kia cầm lên.

- Mẹ nó, người trong quan tài này bị sát khí ngâm. Thực nhiều năm như vậy, có thể thật sự biến thành cương thi hay không?

Khi Diệp Thiên gở xuống cái đèn ở vị trí Bắc Đấu là lúc hắn nghe thấy trong quan tài tựa hồ có một thanh âm vang lên, sợ tới mức Diệp Thiên vội vàng lui về sau, hắn dám cùng người ta liều mạng, còn chưa chạm phải Cương Thi đâu.

Thân thể lui về phía sau, Diệp Thiên quát:

- Sư huynh, tụng Độ Nhân Kinh đi!

Trận pháp đã phá, những sát khí đó nhất thời đều biến thành không còn rễ, không tiếp tục sinh ra sát khí mới, với khả năng của ba người Diệp Thiên, chỉ cần tụng Độ Nhân Kinh, rất nhanh là có thể làm sát khí mất đi hết.

Bất chấp đầy đất bùn, Diệp Thiên lui đến chỗ cắm Vô Ngân khoanh chân ngồi, hai tay kết ấn ở đầu gối, phối hợp lấy ấn pháp tụng kinh văn.

Nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn nhất thời tỉnh ngộ, vừa dùng khí áp chế sát khí trong hầm, vừa liên miệng tụng Độ Nhân Kinh.

Lúc này cơ hồ mắt thường có thể nhìn thấy sợi tơ màu đen, ở trong tiếng tụng kinh của ba người trung, chậm rãi bị giảm bớt, thêm Vô Ngân hấp thu, sát khí trong hầm không ngừng bị suy yếu đi.

Sát khí ngưng tụ mấy chục năm, chỉ trong nửa giờ có thể hoàn toàn độ hóa, hơn năm giờ, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều là mồ hôi đầy trán, mắt thấy thể lực có chút chống đỡ hết nổi .


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv