- Con phái bọn Mã Lạp Kai đi làm chuyện gì?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Tống Vi Lan thấy kì lạ không phải bà muốn điều tra mà muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến Diệp Thiên đơn giản chỉ là người mẹ muốn biết thôi.
Kỳ thật là người con trai này trong mắt Tống Vi Lan tràn ngập những thần bí.
Khi Diệp Thiên hơn 10 tuổi bà chỉ chụp được một ít ảnh nên biết rất ít về hắn.
Cho nên tuổi con trai còn ít như vậy mà đã có số tài sản lướn trong tay nên Tống Vi Lan cũng hết sức tò mò.
- Khụ khụ.
Thấy mẹ hỏi trắng như vậy, theo thói quen Diệp Thiên ho một tiếng rồi nói:
- Năm đó Đại sư huynh cất dấu một số lượng lớn vàng ở Myanmar, con chỉ cho bọn Mã đi lấy về, bọn hắn làm việc rất nhanh nên con nghĩ chi 300 ngàn đôla cũng đáng.
Tống Vi Lan không biết Diệp Thiên có bao nhiêu tiền nhưng bà biết đối với con trai số tiền 300 ngàn đôla tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, bà lập tức quay đầu lại nói:
- Anna, cháu đi đưa tiền cho Dong Binh Mã Lạp Kai đi.
- Vâng, thưa bà chủ một lát nữa cháu sẽ đi ngay.
Anna gật đầu, dùng khóe mắt ngắm Diệp Thiên một lúc không cho là hắn nói thật, đừng nói là 300 ngàn đôla chứ 300 ngìn tờ giấy trắng kia cũng là xa xỉ.
Tống Vi Lan nắm giữ tin tức về các mối quan hệ của Diệp Thiên đều là do Anna tập hợp cho nên cô biết thực sự Diệp Thiên có bao nhiêu tiền.
Gần 1000 vạn NDT Diệp Thiên cũng có thì Anna tin nhưng Diệp Thiên lại nói là 300 ngàn đôla.
- Đúng rồi, đại sư huynh của con đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tiền bạc đối với Tống Vi Lan chỉ là những con số mà thôi, điều bà quan tâm chính là cuộc sống của Diệp Thiên, nghe thây con trai nhắc đến đại sư huynh, xã hội hiện đại rất ít dùng từ này, bà không khỏi buồn cười nói:
- Mẹ quyên mất, con và Tả đại sư ở Hồng Kông vẫn là huynh đệ, thật sự người ta cho phép con học xem bói sao?
Tống Vi Lan xuất thân trong danh môn, từ nhỏ đã được giáo dục tốt, tuy từng là thanh niên trí thức sang Mỹ mấy năm nhưng vẫn giữ được phong tục tập quán, tín ngưỡng ở phương Tây.
Trước kia Tống Vi Lan cũng biết Diệp Thiên xem bói nhưng không để ý hoàn toàn không nghĩ con trai xuất thân trong gia đình như vậy mà lại làm chuyện đó.
- Ha ha, kỳ môn chi đạo không cho người ngoài biết, thật thật, giả giả có sao đâu chứ?
Diệp Thiên cười cười nhìn mẹ dường như mẹ cũng không thể tin tưởng được, liền đánh trống lảng:
- Anna , lúc từ 12 đến 18 tuổi đã phải chịu sự huấn huyện đặc biệt phải không?
- Làm sao cậu biết?
Tống Vi Lan liếc nhìn Diệp Thiên, nói:
- Đứa trẻ này tính tình bướng bỉnh, năm đó Hồng môn có nhiều đệ tử muốn Seberia huấn luyện, ta nói nó không phải đi nhưng nó cứ đi lúc về thì thân đầy vết thương, thật khổ quá!
Lúc ở trong nước 10 năm, người trong nước chạy ra nước ngoài như ong vỡ tổ thực ra ở nước ngoài buôn bán vất vả vẫn không bằng ở trong nước.
Người bình thường thì đương nhiên là không phải nói chỉ làm những công việc rửa bát, đĩa nhưng những người buôn bán thì đều bị các thế lực xã hội đen uy hiếp.
Giống Mafia ở Italy những năm 60, 70 đã buôn bán sừng đến Mỹ và các quốc gia ở Châu Âu, từng tạo nên sóng gió lớn, năm đó thịnh hành bộ phim nhựa lấy nguyên mẫu là Mafia ở Italiy.
Mười năm sau tổ chức phản động đã chuyển dần trọng tâm từ Châu Âu sang Đông Á.
Mọi người còn chưa biết đến những người này nhưng Sơn Khẩu Tộ ở Nhật Bản chính là tổ chức của bọn chúng, hằng năm bọn chúng ta được cả hơn 1000 triệu đôla.
Còn có tổ chức mandellin ở Colombia buôn thuốc phiện, bọn hắn trang bị như quân đội, làm cho chính phủ Colombia cũng phải bó tay.
Mặt khác còn có bọn phản động ở Mexico đã bán dâm Nga La Tư, hung hăng càn quấy Canada và Ngục Thiên Sứ, bọn chúng chính là thế lực buôn sừng trên Thế giới.
Cho nên muốn kiêu ngạo ở nước ngoài tuyệt đối không thể được vì thế mà Tống Vi Lan mới thành lập Hồng môn ở Mỹ.
Trên Thế giới tổ chức đoàn thể của người Hoa là nhất, thế lực của Hồng môn cũng giống như Mafia ở Italy, nó chỉ hơn chứ không bao giờ kém ở Bắc Mĩ ít có ai dám trêu chọc.
Hằng năm Tống Vi Lan cũng cung cấp cho Hồng môn một lượng lớn vàng, Nhi Hồng Môn luôn bảo vệ Tống Vi Lan, hai người thường có quan hệ rất chặt chẽ.
Cho nên Tống Vi Lan rất coi trọng Hồng môn kim chủ, Hồng môn đại lão cũng không kiêng dè bà.
Năm 80 đến thăm Hồng môn tổng đường, đúng lúc các đệ từ sang Seberia huấn luyện, Anna năm đó mới 20 tuổi cũng muốn tham vào gia.
Ban đầu Tống Vi Lan cũng không hề biết luyện tập ở trại huấn luyện rất hà khắc.
Nhưng mấy lần Tống Vi Lan bị bắt cóc cũng đều do các cao thủ Hồng môn giải cứu, khi thấy cơ thể Anna đầy sẹo Tống Vi Lan mới biết những chuyện Anna phải trải qua.
Nhưng chuyện của Anna, Hồng môn lão đại cũng chỉ hạn chế cho Tống Vi Lan biết nên khi nghe Diệp Thiên nói bà vẫn rất kinh ngạc.
- Phương pháp luyện công của Anna không đúng, kích động mạnh mẽ tiềm năng cơ thể sẽ gây nên tổn thương lớn.
Diệp Thiên quay đầu nhìn Anna ở sopha nói:
- Hơn nữa cô lại là phụ nữ, thể chất vốn yếu ớt, chỉ e đếm 40 tuổi toàn thân sẽ rơi vào tê liệt.
Nếu đổi là người khác, ví dụ như An Đức Duy Kì thì Diệp Thiên sẽ vạch ra những tật xấu nhưng mẹ đang ở bên Anna nên hắn cũng nhìn cô với con mắt khác, lúc này chỉ nói mấy câu ấy.
- Tê liệt? nghiêm trọng như vậy sao?
Tống Vi La bị con trai làm cho hoảng hốt, bà nuôi nấng Anna từ khi còn 5 tuổi, từ trước đến nay đều đối xử với cô như con gái sau khi nghe những câu này, vội nắm tay Diệp Thiên:
- Vậy…không có biệm pháp trị liệu nào sao?
Diệp Thiên chưa nói thì Anna đã ngăn lại:
- Bà chủ, cháu không sao đâu, bà đừng nghe cậu ấy nói lung tung.
Dù là võ giả ngoại quốc thì cũng đều nhìn ra những điểm đặc thù, Anna có thể sống sót từ trại huấn luyện Seberia tức là cũng rất khá, cô nhìn ra là Diệp Thiên không hiểu thế nào là võ công.
- Luyện khí đều có nét giống với nội công và ngoại công tuy đều kích thích tiềm năng cơ thể nhưng giữ lợi và hại vẫn có những nét khác biệt lớn.
Diệp Thiên không tức giận mà liếc nhìn Anna rồi nói tiếp:
- Nếu ngoại công không bằng nội công thì sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể, bây giờ cô còn trẻ nên không biết nhưng đến khi 30, 50 tuổi thì sẽ biết.
Mấy năm qua võ công cũng tiến bộ, Diệp Thiên có khí thế của một thượng giả, những lời này như là đang chỉ bảo cho bậc vãn bối.
Diệp Thiên không có cảm giác gì nhưng sau khi nghe Anna
- Trung Quốc có câu: lý luận suông, cậu không biết thì không nên nói lung tung.
Mặc dù rất tôn kính Tống Vi Lan nhưng đối với Diệp Thiên Anna không có cảm tình gì, tính người nước ngoài từ trước đến nay đều rất thẳng thắn, Anna nói thẳng luôn ngữ khí phải vừa.
- Lý luận suông?Nói lung tung?
Diệp Thiên dở khóc dở cười:
- Cô ấy à, đồ đệ của tôi cũng chưa chắc đã đánh thắng, sao dám bảo là tôi ăn nói lung tung? Nếu không để tôi chỉ cho, thế nào? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Diệp Thiên đừng đùa, quả thực võ công của Anna rất lợi hại.
Sau khi nghe con trai nói, Tống Vi Lan vội nắm chắc ống tay áo của hắn, bà từng tận mắt thấy một trưởng mà Anna đánh gục nhiều tráng hán, thấy dáng người gầy yếu của Diệp Thiên lại muốn đánh nhau thì chẳng khác gì đi tìm tai vạ.
Dường như Diệp Thiên không nghe thấy lời mẹ, hắn cười nói:
- Không sao, Anna làm việc cho bà, võ công càng lợi hại càng tốt, con chỉ thử một chút không sao.
- Mẹ sợ con bị cô ấy đánh, hai con là ai chỉ bảo cho ai?
Tống Vi Lan dở khóc dở cười, bà còn tưởng con trai muốn thể hiện trước mặt mình, liền nhìn về phía Anna nói:
- Anna cháu đánh sấp nó xuống là được đừng làm nó bị thương đấy.
Tuy Tống Vi Lan cưng chiều Diệp Thiên nhưng không muốn con trai tự cao tự đại, trong nhà này chắc Diệp Thiên cũng không bị tổn hại gì.
- Vâng, thưa bà chủ.
Sau khi nghe Tống Vi Lan nói, Anna đi đến sôpha vặn cổ hai tay làm nắm đấm, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
- Bà nó, sao dáng lại đẹp như vậy,
Diệp Thiên đứng lên trong lòng gọi tiếng yêu quái, nếu không phải là con trai thì sẽ không động thủ với Anna nhưng dáng người trước mặt như thiên sứ cũng đủ để cho nhiều nam nhân bỏ vũ khí mà đầu hàng.
Đương nhiên trong tâm khảm Diệp Thiên đang coi người trước mặt là đối thủ phấn hồng lập tức biến thành Khô lâu.