Diệp Đông Bình cũng là 1 người đàn ông cường tráng, 1 cái bạt tai này lập tức khiến khóe miệng tên Bao Phong Lăng đó rỉ máu, 1 vấp ngã ập xuống thảm nhà.
- Ấy, cha mình mà có thể ra tay tàn nhẫn như vậy được sao?
Nhìn thấy hành động bạo lực của Diệp Đông Bình, Diệp Thiên không chịu được tim đập nhanh lên, trước kia mỗi lần cha dạy dỗ bình đều là hạ thủ lưu tình, nếu không lúc nhỏ mình mà bị ăn cái tát thế này sợ là bay cả đầu rồi.
- Lưu Lão Nhị, mày cũng là tên Vương Bát Đản à!
Sau khi tát Bao Phong Lăng 1 cái, Diệp Đông Bình lại đá 1 cước vào ngực người này nữa, tên này chính là người đã bán đầu rồng cho mình.
- Ba, đừng đánh, chúng ta không phải đến để đánh nhau.
Nhìn thấy Diệp Đông Bình không định bỏ qua, Diệp Thiên vội vàng kép cha lại, xem ra gien bạo lực trong người mình phần lớn là được di truyền từ ba.
Diệp Đông Bình tiếp tục đá vào tên Bao Phong Lăng nằm trên đất, hét:
- Diệp Thiên, con tránh ra, để ba đá thêm mấy nhát nữa!
Diệp Thiên dở khóc dở cười, nói:
- Được rồi, đánh bọn họ cũng không có tác dụng gì, số tiền đó cha có muốn lấy lại hay không?
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, Diệp Đông Bình lập tức tỉnh lại, đúng rồi, ông đến đây không phải để đánh người, đến là vì chuyện đòi lại 30 triệu đó.
Nhìn tên tiểu đệ Bao Phong Lăng đang ngồi trên mặt đất, Diệp Đông Bình tức giận nói:
- Tên Bao kia, thật uổng công ta coi ngươi là bạn, ngươi tốn bao nhiêu năm như vậy để tính kế với ta, tốt, đúng thật là bạn tốt đấy!
- Ông chủ Diệp, ông đây… đây sao lại có chuyện lừa đảo chứ?
Tên Bao Phong Lăng ngồi trên sàn nhà đảo mắt 1 cái, chỉ vào 2 người đàn bà trên giường kia, nói 1 cách rất vô tội:
- Tôi không biết là ông đang nói cái gì? Hôm qua tôi mới quay về Bắc Kinh, vừa đúng lúc gặp được lão Lưu, ông cũng biết tôi rất khoái món này, chuẩn bị tối nay đến tìm ông đây.
Bao Phong Lăng nói 1 câu tiếng phổ thông, trên mặt hiện vẻ có rất nhiều uẩn khúc, hình như khi nãy vừa vừa mây mưa với mấy người đàn bà đó, thật như mình là bông hoa cúc bị đánh vậy.
Nghe Bao Phong Lăng nói đến phụ nữ, mùi hoa oải hương trong phòng khiến cho Diệp Thiên không chịu đựng được, nhíu mày lại, nói:
- Khiếu Thiên, mở cửa sổ ra, cái mùi này khó ngửi quá.
Nhìn thấy tên Bao Phong Lăng sau khi nghe thấy mình bảo mở cửa ra thì 2 con ngươi đảo liên tục , Diệp Thiên cười nói:
- Đây là tầng 9, nhảy xuống thì chắc chắn chết, ông cứ thử xem.
- Tôi đàng hoàng thì ngồi đây, việc gì phải nhảy lầu chứ?
Bao Phong Lăng ưỡn ngực đáp, thế nhưng lập tức lui về, nếu như trước mắt toàn là phụ nữ thì hắn ta nhất định không ngại khoe tên tiểu đệ bên dưới của mình, chỉ có điều đối diện với 1 lũ đàn ông, Bao Phong Lăng che kín chỗ ấy lại.
Lời nói của Bao Phong Lăng khiến cho lửa giận trong người Diệp Đông Bình lại ngút lên ngùn ngụt, tức giận nói:
- Tên họ Bao kia, ngươi và Lưu Lão Nhị giăng bẫy để ta mắc vào, đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận à?
- Ông chủ Diệp, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung được đâu!
Sắc mặt Bao Phong Lăng bỗng nhiên nghiêm nghị, mở miệng nói:
- Không phải tôi định tối nay đến tìm ông hay sao? Lần này ông đấm đá tôi như vậy, vụ làm ăn của chúng ta tiếp tục thế nào được nữa đây?
Không đợi cho Bao Phong Lăng nói hết, Diệp Đông Bình không kiên nhẫn, mắng:
- Làm ăn cái con mẹ nhà mày, nhanh trả tiền của ông đây.
- Nếu không…
- Tôi cầm tiền gì của ông nào? Lão Diệp, chúng ta không nói suông được.
Bao Phong Lăng chắn chắn là loại người đâm đầu vào tường vẫn không chịu quay đầu lại, giờ phút này bị bắt tại trận nhưng đến chết vẫn không thừa nhận. Diệp Đông Bình tức giận cười lên, khoát tay nói:
- Được, tôi không nói chuyện với ông, tên họ Lưu kia, cái đầu rồng ông bán cho tôi là ông lấy từ nhà xí nào ra đấy? Bớt nói bậy đi, 30 triệu của tôi đâu?
Lưu Lão Nhị khoảng 35, 36 tuổi, dáng người không cao, còn chưa đến mét bảy, thân hình cũng hơi gầy yếu, thuộc loại người yếu kém người bình thường không ai chú ý đến, nhìn thoáng qua chỉ là 1 người bình thường.
Vừa rồi nhân lúc Bao Phong Lăng bị đánh, Lưu Lão Nhị kã kéo chiếc chăn quấn quanh người mình, bộ dạng không chật vật như tên thương nhân HongKong Bao Phong Lăng kia, ánh mắt còn lộ ra vẻ giả dối, nhìn không có điểm tốt nào.
- Ông chủ Diệp, ông nói những lời là hơi quá rồi? đồ không phải là ép ông mua, chúng ra 1 bên đồng ý 1 bên bán, không ai làm việc như ông hết.
Quả nhiên tên Lưu Lão Nhị không phải là người tốt, há mồm nói:
- Hơn nữa, món đồ đó tuyệt đối là thật? ai mà biết được có phải ông đổi cái khác rồi lại đến tìm tôi không? Nếu không chúng ta tìm người ở Bắc Kinh phân xử đi?
Mua bán đồ cổ quan trọng nhất chính là nhãn lực, trong nghề có 1 quy tắc luật bất thành văn, chính là nếu như mắt nhìn mà mua phải đồ dỏm chỉ cỏ thể ngậm đắng nuốt cay… có khổ cũng không được nói ra, Lưu Lão Nhị dám chắc Diệp Đông Bình không dám làm ầm lên, nên mới hung hăng như vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - thegioitruyen.com
- Hai người các ngươi bày ra cái bẫy này thì chẳng có liên quan gì đến quy tắc trong nghề cả, tên Lưu kia, hôm nay nếu không đưa tiền ra đây, ta… ta…
Diệp Đông Bình suy cho cùng vẫn là người thành thật, bị Lưu Lão Nhị lừa nhiều tiền như vậy, muốn nói vài câu giận giữ nhưng không biết mở miệng thế nào.
Nhìn thấy bộ dạng Diệp Đông Bình, Lưu Lão Nhị không sợ hãi đứng lên, cười lạnh nói:
- Ông chủ Diệp, lời này không thể nói lung tung, nếu như ông cảm thấy Lưu Lão Nhị tôi lừa ông vứ việc trình công an, thế nhưng mua bán đồ Thanh Đông là trọng tội, ông cần phải nghĩ kĩ nha.
Miếng ngon nằm trong miệng rồi có thể dễ dàng nhổ ra được sao, Lưu Lão Nhị bây giờ chính là cái bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, kể cả Diệp Đông Bình có nói thế nào thì hắn cũng không thừa nhận.
Hơn nữa Lưu Lão Nhị cũng đã biết Diệp Đông Bình nhiều năm, biết người này có chút dáng vẻ thư sinh, tuyệt đối không dám làm gì bọn họ.
- Ta… ta….con mẹ nhà ngươi!
Diệp Đông Bình nói chuyện giơ tay lên.
- Được rồi, ba, ba nghỉ ngơi chút đi, tay của ba không đủ đâu.
Diệp Thiên không biết mấy năm nay cha làm ăn thế nào mà vừa rồi không dám nói lý với bọn đó? Sau khi ngăn cha lại, gọi Chu Khiếu Thiên, nói:
- Tặng cho họ cái tát, cho hắn nói chuyện dễ nghe chút đi!
- Vâng, sư phụ!
Chu Khiếu Thiên ở bên cạnh sớm đã không kiên nhẫn được, sau khi nghe Diệp Thiên nói, đi lên tát cho 2 cái, đánh đến mức Lưu Lão Nhị kêu khóc ầm lên, há mồm nhổ ra 2 cái răng có cả máu tươi.
- Báo tỉnh, tôi sẽ báo tỉnh!
Lưu Lão Nhị lớn tiếng làm ầm lên, chỉ có điều sau khi mất 2 cái răng cửa, chữ "cảnh sát" kia lại biến thành chữ "tỉnh".
Chu Khiếu Thiên trừng mắt, quát:
- Còn kêu nữa tôi nhổ 1 mồm răng ra, có tin không?
Trước kia Lưu Lão Nhị cũng gặp qua Chu Khiếu Thiên rồi, hắn vốn cảm nhận được đây là 1 tiểu nhị rất thật thà, không ngờ ra tay lại ác như vậy, bị Chu Khiếu Thiên dọa liền ngậm miệng lại.
Thế nhưng Lưu Lão Nhị và Bao Phong Lăng cũng là những tên giang hồ sõi đời, trên mặt tuy rằng lộ vẻ sợ hãi nhưng Diệp Thiên liếc mắt qua 1 cái có thể nhận ra đây chỉ là giả vờ, lập tức nói:
- tôi nói này, cũng không phải nhiều lởi nữa, mấy người Bang Lừa Đảo các người vẫn luôn hoạt động ở miền nam, đến kinh thành là vượt quá địa phận rồi đấy.
Diệp Thiên vừa nói ra lời này, mặt Lưu Lão Nhị và Bao Phong Lăng lập tức biến sắc, có chút không tin nhìn về Diệp Thiên, 2 người họ thật không ngờ đến có thật gặp được người trong giang hồ.
Diệp Thiên không quan tâm bọn họ nghĩ cái gì, tự nói:
- Tôi biết quy của của bang của các người, đưa tiền vào rồi thì khó mà lấy ra nguyên vẹn được, như vậy đi, tiền không đưa ra thì không được đâu, tôi sẽ chặt 1 tay 1 chân các ông, không quá đáng chứ?
- Cậu… cậu là người môn đạo nào? Đều là người trong giang hồ… hành… hành sự không… không thể tuyệt tình như vậy chứ!
Những lời này của Diệp Thiên mặc dù nói bâng quơ nhưng đúng vào lúc cậu nói, nhiệt độ trong phòng hình như giảm xuống mấy độ, lập tức dọa 2 người Bao Phong Lăng mặt mày biến sắc.
Cũng giống như những phái giang hồ trước kia, vượt quá địa phận của mình là điều tối kỵ trong giang hồ, nhẹ thì chặt tay chân, nặng thì nhét vào bao ném xuống sống cho cá ăn thịt, bọn họ nghe được những lời này, Diệp Thiên tuyệt đối không uy hiếp thôi đâu.
- Bây giờ nói quy tắc giang hồ với tôi đi? Sao khi nãy hung hăng thế mà?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, vỗ nhẹ vào mặt Bao Phong Lăng, nói:
- - Cái khác không nói trước, chỗ tiền đó phải nôn ra thôi, tiền của tôi có thể bị lừa như thế được sao?
- Hix, chỗ… chỗ tiền đó đã không ở đây rồi!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Bao Phong Lăng lập tức tối xầm mặt mày, lời nói hình như còn có cả tiếng nấc.
- Cái gì? Tiền không còn?
Diệp Thiên cũng nhíu mày:
- Cũng phải, bộ dạng 2 người không giống như đang ngồi trên công đường thế nào cũng phải tôn kính người khác, nói đi, 2 người thuộc môn đạo nào?
Trước thời kỳ giải phóng, Bang Lừa Đảo trong nước chia thành 3 nhóm, 1 nhóm ở khu vực Quảng Đông, bao gồm các tình Hồ Nam, Giang Tây, còn 1 số người thì cố thủ ở biển Thượng Hải, phần lớn là để tử chính của Thanh Bang.
Còn về những người miền bắc, do dân chúng thầy tướng phong thủy tương đối hùng mạnh đối với những kẻ lừa đảo này căn bản bắt được là giết nên dần dần người của bang lừa đảo cũng rút lui.
Bao Phong Lăng nhìn thoáng qua Diệp Thiên, cẩn thận nói:
- - Ông trẻ, chúng tôi không phải là người của Bang Lừa Đảo, chúng tôi là truyền nhân của Thiên Môn, đi theo Cát Lão Đại ở Giang Tây.
- Thiên Môn à? Các ngươi mà dám xưng là Thiên Môn à?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Diệp Thiên không nhịn được cười lên, Thiên Môn chân chính không phải lừa đảo, mà là đề cao trí tuệ uyên thâm, kế sách thâm thúy.
Trong lịch sử không ít nhân vật làm mưa làm gió thần bí đều xuất thân từ Thiên Môn, nơi đã đào tạo và bồi dưỡng hơn 1000 anh hùng ẩn sĩ, ví dụ như Tô Tần, Trương Nghi xuất thân là môn hạ cỉa Quỷ Cốc Tử, Trương Lương có sư phụ Hoàng Thạch Công, người của Thiên Môn vừa xuất môn đã thay đổi cục diện thiên hạ.
Mà người sáng lập ra Thiên Môn chính là thánh nhân cổ đại trong truyền thuyết… Hạ Vũ, cả thế giới đều biết Hạ Vũ có công trị thủy, nhưng lại không biết ông có ngàn thuật kế uyên thâm mà có được thiên hạ, được muôn đời tôn sùng.
Hạ Vũ tính toán mưu kế diệt trừ tận gốc, loại bỏ hoàn toàn các thế lực bộ lạc trong thiên hạ, cũng hủy bỏ luật truyền ngôi con trai cả, từ đó giang sơn xã tắc trở thành người 1 nhà 1 họ, người người đều chung 1 nguồn gốc.