- Ấy, thế thì không được.
Diệp Thiên cũng không dễ lừa như vậy, lập tức ngẩng đầu lên, nói:
- Lúc nãy cháu vừa mới nói với cha chuyện nào ra chuyện ấy, sao ông lại trở mặt thế chứ? Diệp Thiên và Diệp Đông Bình không quan tâm ân oán đời trước, nhưng còn bác cả thì không thế, bác cả Diệp Thiên thậm quy cái chết của cha mình là tại nhà họ Tống, nếu không công khai nhận lỗi, chỉ sợ bác cả sẽ khó mà đồng ý.
- Bỏ đi, không nói chuyện với 2 tên mồm mép các ngươi nữa, việc này tôi cũng đồng ý.
Tống Hạo Thiên có chút mệt mỏi khoát tay, nói:
- Diệp Thiên, ông cũng muốn cháu đồng ý 1 chuyện với ông!
Diệp Thiên bĩu môi, nói:
- Chuyện mà ông nói tốt nhất là nên dễ làm thôi, cháu còn trẻ bả vai yếu, không kham nổi chuyện lớn đâu! Tiếp xúc với Tống Hạo Thiên, Diệp Thiên nhận thấy ông ấy cũng không phải là người đáng ghét, tự dưng tâm trạng cậu thay đổi, ngay cả Diệp Thiên cũng không để ý.
Tống Hạo Thiên sắc mặt nghiêm túcc lên, mở miệng nói:
- Cái tên bại hoại không tuân thủ quy tắc trong nhà kia, cháu có thể tự mình giải quyết, nhưng ông muốn cháu đảm bảo, sau này tuyệt đối không được làm thương tổn đến căn cơ nhà họ Tống.
Từ thời Mạt Thanh đến sau khi đất nước giải phóng, nhà họ Tống thăng trầm hơn trăm năm, Tống Hạo Thiên cũng không muốn Tống gia sụp đổ trong tay mình, mà với tên Diệp Thiên trước mặt này, thì không chắc không xảy ra khả năng này.
- Ông quản giáo tốt người nhà ông đi, cháu sẽ không gây tai họa cho nhà họ Tống đâu, mạch phong thủy kẻ ác sẽ bị trời phạt, nếu không phải bị bắt buộc, cháu cũng sẽ không làm chuyện như thế đâu!
Người trong giang hồ lời nói đáng giá ngàn vàng, Diệp Thiên nói lời này cũng không đồng ý hoàn toàn yêu cầu của Tống gia, nếu sau này Tống gia đối đầu với cậu thế chẳng phải lời hứa đó sẽ là hòn đá cản chân mình hay sao?
- Được rồi, hôm nay cháu bảo đảm không gây phiền nhiễu cho nhà họ Tống.
Hôm nay cùng 2 cha con Diệp Thiên đàm phán khiến cho Tống Hạo Thiên vô cùng mệt mỏi, thế này còn mệt mỏi hơn nhiều so với năm đó thăm viếng các quốc gia khác.
Nếu không phải được nguyên khí thuần dưỡng trong Tứ Hợp Viện tẩm bổ thân thể, thì lúc này chắc Tống Hạo Thiên đã không chống đỡ được nữa rồi.
Cho dù như vậy, Tống Hạo Thiên vẫn nhíu mày, đứng dậy nói:
- - Nguyên Dương lão ca, hôm nay về cùng tôi đi, ngày mai 2 huynh đệ chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ, thế nào?
- Được, đợi lát nữa tôi châm cứu cho ông, cũng khiến ông dễ chịu hơn 1 chút đấy!
Cẩu Tâm Gia gật đàu, đứng lên nói:
- - Diệp Thiên, chú Đức, tôi sang chỗ Văn Hiên ở mấy ngày nha. Sư huynh, không được đâu.
Diệp Thiên nghe vậy lắc đầu, Cẩu Tâm Gia năm đó bị chính phủ hận đến thấu xương, nếu như có người nhận ra thân phận ông, tuyệt đối sẽ gây sóng to gió lớn.
Cẩu Tâm Gia biết được ý Diệp Thiên, lập tức cười nói:
- Không sao đâu, Văn Hiên lão đệ còn không nhận ra anh được, chỉ sợ là người trên thế giới này quên anh hết rồi, tiểu sư đệ, không phải lo đâu!
Chuyện Cẩu Tâm Gia năm đó lãnh đạo kỳ môn giang hồ, phần lớn không để người ngoài biết được, thậm chí cũng không nhiều người trong Quốc Dân Đảng biết được, sở dĩ ông quen biết Tống Hạo Thiên bởi vì 2 nhà họ mấy đời thân nhau rồi.
Hơn nữa ẩn cư nửa thế kỷ trong núi, dung mạo Cẩu Tâm Gia cũng hoàn toàn không giống với năm đó, ông vốn không sợ thế gian này còn người nhận ra mình.
Diệp Thiên ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu nói:
- Thế được rồi, sư huynh, em tiễn mọi người ra ngoài.
- Thủ trưởng, ngài không sao chứ?
Lúc đưa Cẩu Tâm Gia và Tống Hạo Thiên ra ngoài cửa, tên Phục Thanh Minh đang đứng ở cổng Tứ Hợp Viện quay ngươi lại, sớm đã lo lắng như ngồi trên đống lửa, nhìn thấy Tống Hạo Thiên, vội vàng ra ngêng đón.
- Không sao đâu, chỉ là uống chút rượu thôi.
-
Tống Hạo Thiên cười khoát tay, chỉ vào Cẩu Tâm Gia nói:
- Tranh Minh, đây là bạn tôi sẽ ở với tôi vài ngày, cậu cứ theo trình tự mà làm việc đi. Đến cấp bậc như Tống Hạo Thiên rồi, ai tiếp xúc gần gũi với ông đều phải được thẩm tra nghiêm ngặt, cũng là kiểu bảo vệ.
- Đây là chứng minh thư của tôi, cậu cầm đi.
Cẩu Tâm Gia lấy 1 tấm chứng minh thư nhân dân và tấm thẻ đạo sĩ từ trong túi ra đưa cho Phục Tranh Minh. Mấy thứ này đều là thật cả, Cẩu Tâm Gia không sợ bọn họ tra ra, hơn nữa bất luận bọn họ có thẩm tra thế nào cũng không có bất kỳ quan hệ gì với tên Kim Nhãn Điêu của hơn nửa thế kỷ trước.
Đúng như Cẩu Tâm Gia suy đoán, lúc ông ngồi cùng Tống Hạo Thiên trên xe, cơ quan tình báo khổng lồ đã bắt đầu vận hành.
Tuy rằng đã đến nửa đêm rồi, nhưng phía HongKong rất nhanh chóng báo tin về, chứng minh thư đó là thật, hơn nữa là do Đường Văn Viễn đích thân lo liệu nên không có bất kỳ vấn đều gì.
Sự việc liên quan đến Đường Văn Viễn, tự nhiên lại có người có cấp bậc ngang ông gọi điện thoại đến, sau khi có Đường Văn Viễn cam đoan thì thân phận Cẩu Tâm Gia mới coi như được chứng mình.
Mà chỉ mất thời gian ngắn ngủi có nửa tiếng bằng với Diệp Thiên chạy bộ từ Tứ Hợp Viện đến đường Vạn Thọ mà thôi.
- Lão Hồ, đến đây, làm 1 chén, rượu Mao Đài ở kinh thành này tuyệt đối không kém hơn ở Đông Bắc các ông đâu!
Diệp Thiên mới quay vào trung viện, chợt nghe thấy tiếng cha đang cao giọng nói, không khỏi nhíu mày. Tuy rằng tửu lựng cha không tồi, nhưng uống với Chu Khiếu Thiên và Hồ Hồng Đức 2 người mà công phu đã luyện đến ám kình thì thực sự giống như ruồi đậu trên đầu hổ… muốn chết!
Cướp chén rượu trong tay cha, Diệp Thiên nói:
- Ba, sao ba lại ở đây uống rượu, không phải tìm con có việc sao? - Có việc à? Có chuyện gì nhỉ?
Diệp Đông Bình lúc này đã say lơ tơ mơ, nhìn Diệp Thiên nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - thegioitruyen.com
- Con trai, hôm nay ba cao hứng, để cho ba uống thoải mái đi, mẹ con… mẹ con sắp về rồi, còn có biết không?
Cứ nói mà ánh mắt nam tử hán của Diệp Đông Bình đỏ dần lên, vợ chồng xa nhau hơn 20 năm, tình cảm đè nén trong lòng, lúc này hoàn toàn bộc phát ra.
- Ba, con biết, cao hứng, con cũng cao hứng!
Diệp Thiên đỡ lấy cha, lấy tay đập vào đầu ông 1 cái, Diệp Đông Bình lập tức hôn mê.
- Khiếu Thiên, cậu cứ tiếp tục uống với lão Hồ đi, uống vui vào!
Diệp Thiên biết tửu lượng Hồ Hồng Đức vô cùng tốt, Diệp Thiên uống thậm chí cũng không thắng được ông ấy.
Sau khi chào 2 người họ, Diệp Thiên đỡ cha vào trong hậu viện, con người vui mừng quá hay đau buồn quá ảnh hưởng rất lớn tới thân thể hay tinh thần cũng, lúc này Diệp Thiên mới ấn huyệt cho cha để cho cha ngủ ngon 1 giấc.
Sau chi dọn dẹp để cha ngủ, Diệp Thiên mới suy nghĩ, mẹ đối với cậu là 1 từ vô cùng xa lạ, Diệp Thiên thực sự không biết đối diện với người phụ nữ chưa từng gặp mặt bao giờ nhưng có ảnh hưởng lớn với mình 20 năm qua thế nào đây?
- Chắc cha cần mẹ hơn mình?
Mắt nhìn thấy cha đang ngủ say, Diệp Thiên lắc lắc đầu, cậu cũng không đi ngủ, mà ngồi trên bục gỗ ở cửa, nhịp thở của Diệp Thiên, dầm dần cũng ổn định hơn.
- Khát quá, con trai, lấy cho ba chén nước!
Sáng hôm sau, Diệp Thiên ra ngoài luyện công , sau khi bước vào phòng thì nghe được tiếng cha gọi, vội vàng lấy 1 cốc nước pha thêm 1 chút mật ong cho cha uống.
- Con trai, hôm qua ba nằm mơ, mơ thấy mẹ con về đấy.
Sau khi uống 1 hơi xong, Diệp Đông Bình hồi phục vài phần tâm trí, 1 tay dựa vào Diệp Thiên đồng thời tay trái véo vào chân phải, nói:
- Đúng là nằm mơ rồi, sao véo vào chân mà không đau thế này!
- Ba, đau thế nào được, cái mà cha véo vào là chân con đấy?!
Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười nhìn cha đúng là kẻ dở hơi, hôm qua ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn suy nghĩ về chuyện của mẹ.
- Hả, cha véo vào chân con à?
Diệp Đông Bình nghe vậy sửng sốt, tiện đà cao hứng nói:
- Thế… thế chuyện hôm qua là thật à? Đương nhiên là thật rồi.
Diệp Thiên gật đầu, mở miệng nói:
- - Ba, bên bác cả ba sang nói nha, người già xem nặng ân oán hai nhà Diệp Tống quá. Nói chuyện gì? Ân oán gì?
Diệp Đông Bình có chút không hiểu nhìn con trai.
- Thôi, cha ngủ thêm tý nữa đi.
Tâm trạng lúc này của Diệp Thiên quả thực còn bực tức hơn chuyện hôm qua với Tống Hạo Thiên, cảm thấy cha mình chỉ nhớ mỗi chuyện của mẹ, còn chuyện khác thì quên sạch rồi.
- Ba nhớ ra rồi, là chuyện đăng báo xin lỗi chứ gì? Chuyện này để ba đi nói với bác cả, nhất định không có vấn đề gì đâu.
Có lẽ chén mật óc đó đã có tác dụng, Diệp Đông Bình dần dần hồi phục tâm trí, cuối dùng cũng khiến Diệp Thiên nhẹ cả lòng.
- Vâng, cha, sau này chuyện này cha nói chuyện với nhà họ Tống nha, con không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.
Do chuyện Tống Hiểu Long mấy lần đuổi giết mình, Diệp Thiên trừ mẹ ra thì đều có ác cảm với tất cả người nhà họ Tống, cho nên kể cả mẹ có về, thì Diệp Thiên cũng không kết giao với nhà họ Tống.
- Được, ba… ba gọi điện thoại cho mẹ con cái đã.
Diệp Đông Bình đồng ý 1 tiếng, chỉ có điều sau khi nhấc điện thoại lên, thì động tác Diệp Đông Bình lại dừng lại. Diệp Thiên còn chưa nghe thấy giọng mẹ, vốn đang mong chờ thế mà cha lại bất động, Diệp Thiên vội vàng hỏi:
- Ba, sao thế? Con trai, chuyện hôm qua cha đến tìm con nói với con rồi nhỉ?
Diệp Đông Bình buông điện thoại xuống, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
- Hả, ba, nói rồi hay không mà cha không biết sao? Sao còn chạy đến hỏi con?
Diệp Thiên nhìn thấy bộ dạng của cha, cau mày hỏi:
- - Chắc chắn là ba gặp chuyện rồi, ba, nói đi, bị người ta chặn đường cướp giật hay bị gái cướp thế? Cút sang 1 bên đi, đã thế còn bị ngươi trêu đùa nữa hả?
- Diệp Đông Bình bị con trai nói cho nổi khùng, 1 cước không đá trúng Diệp Thiên, mà ngược lại còn trẹo cả eo mình. Là làm ăn gặp chuyện thôi, hôm trước mới mua được 1 món đồ, cũng trả tiền qua rồi.
Sau khi ngồi bên giường trầm mặc 1 hồi, Diệp Đông Bình mới nói mục đích tìm coi trai ra.