Tuy rằng các bộ phim hành động mạnh của Hồng Kông lúc này đã truyền vào đến nội địa, khiến một đám thanh niên nóng máu, nhưng vì thể chế xã hội lúc ấy, cùng lắm cũng cũng chỉ khiến hormone bên trong cơ thể của bọn họ lên cao, còn không đến mức sinh ra cái gọi là xã hội đen.
Mấy người trẻ tuổi này cũng là như thế, tuy rằng uống rượu kết bè phái, nhưng cũng không dám tranh chấp cùng nhân viên công tác trong rạp chiếu phim, lập tức đưa vé ra.
Nhân viên công tác kiểm vé xong, dùng đèn pin chiếu sang hàng ghế bên cạnh, nói:
- Chỗ ngồi của các anh ở bên kia, nhường lại chỗ cho người ta, phim lập tức bắt đầu rồi, tiếp tục gây chuyện thì đều đi ra ngoài cho tôi...
- Được, được thôi, chúng ta nhường, chúng ta nhường chỗ bên này...
Mấy người kia cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, nghe nói không cho xem phim, nhất thời cả đám đều hiền lành, đứng lên về chỗ ngồi của mình.
Nhưng khi mấy người đi qua bên người Phong Huống, trong ánh mắt đều đã tràn ngập oán hận, thanh niên đều thích thể diện, hành động của Phong Huống hôm nay làm cho bọn họ mất hết thể diện, trong lòng không chút thoải mái.
- Người ở đâu ra vậy? Không có chút lễ độ gì!
Phong Huống cũng không chú ý tới ánh mắt mấy người kia, bởi vì sự chú ý của hắn, luôn luôn đặt ở Vương Doanh, nhìn thấy mấy người tránh chỗ, vội vàng đưa Vương Doanh và chị Hồng vào ngồi xuống.
- Chị Hồng, Vương Doanh, uống nước giải khát...
Chờ hai cái cô gái ngồi xuống, Phong Huống ân cần mở nắp bình nước có ga đưa tới, mí mắt hắn còn rất linh họat, biết nếu muốn tiếp cận Vương Doanh, đầu tiên phải được chị Hồng cho phép.
Chị Hồng nhận lon nước có ga sau, nhìn thấy mấy người kia rời đi, chần chờ một chút, mới lên tiếng nói:
- Tiểu Phong, một mình em ở thị trấn, đừng đắc tội những người này, không tốt đâu...
Chị Hồng và Vương Doanh là đồng nghiệp, hai cái cô đều là nhân viên của cục công thương huyện, quen Phong Huống là bởi vì tháng trước lo công việc nhận thầu trạm thu mua thủ phế phẩm.
Mặc dù Phong Huống lớn lên ở nông thôn, nhưng ánh mắt cũng không tệ, lúc ấy vừa nhìn một cái liền thích người giúp hắn lo thủ tục là Vương Doanh. Sau đó, mỗi khi rảnh rỗi, đều nghĩ cách đến cục công thương, chính là để thấy cô gái này.
Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, sau 1-2 tuần lễ, cũng đã quen nhau, nhưng con gái trong huyện thành tìm người yêu, đều phải nói môn đăng hậu đối, các cô tìm người yêu ở nông thôn, truyền đi sẽ bị người ta cười chê.
Cho nên mặc dù Vương Doanh cũng rất có cảm tình với người thanh niên thông minh, chăm chỉ này, nhưng cũng không dám mạo muội nói thương yêu hắn, mỗi lần nhận lời mời của Phong Huống, cũng đều gọi chị Hồng, người cùng văn phòng đi cùng.
Là người đã kết hôn, chị Hồng biết nhìn người hơn nếu so với Vương Doanh, cô thầm nghe ngóng, biết được Phong Huống có ông ngoại đang ở Mỹ. Trong những năm này, người có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, nổi tiếng vô cùng, cho nên cô ta cũng không ngăn cản hai người kết giao, thường thường còn có thể giúp bọn họ, tạo ra vài cơ hội.
Phong Huống cũng rất hiểu chuyện, bình thường cũng gọi chị Hồng, đồ lặt vạt như kẹp tóc linh tinh, thầm cho chị Hồng không ít, cho nên vừa rồi chị Hồng mới nhắc nhở Phong Huống vài câu.
- Chị Hồng, không có chuyện gì, cũng không phải em gây chuyện với bọn hắn, ôi, mọi người ăn hạt dưa đi, khát thì uống nước giải khát, không đủ em lại đi mua...
Nghe được chị Hồng nói vậy, Phong Huống cũng không để tâm, chỉ là đôi co với người ta vài câu, ở đây nhiều người như vậy, bọn hắn có thể dọa mình sao?
Thấy Phong Huống như vậy, chị Hồng lắc lắc đầu cũng không còn nói thêm cái gì, có đôi khi người ta cần bị thiệt, mới có thể hiểu được một vài đạo lý.
Diệp Thiên ngồi ở gần Phong Huống nhất, nghe được hai người đối thoại, há miệng thở dốc, nghĩ một chút rồi nhắm lại, vừa rồi xảy ra xung đột, Diệp Thiên liền đã nhìn, tai ương đổ máu của Phong Huống, liền ứng ở mấy người này.
Nhưng nếu biết chuyện gì xảy ra, Diệp Thiên đương nhiên có cách hóa giải, biện pháp này kỳ thật cũng đơn giản, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chỉ cần đến cuối buổi đi trước vài phút, tránh mấy người này sẽ tốt.
Hiện tại phim còn chưa bắt đầu, nói lời này có chút sớm, cho nên Diệp Thiên cũng không nói cho Phong Huống, tránh việc hắn xem phim mà lo lắng, đề phòng.
Vừa rồi xung đột rất nhẹ nhàng, đoạn phim khoa học kết thúc, tất cả bóng đèn trong rạp chiếu bóng, đột nhiên tối xuống, lúc này mới đúng là đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.
- Ô...
- Nhanh bắt đầu đi chứ!
- Sao tối vậy?
Trong phút chốc, các âm thanh kêu la và tiếng huýt gió, vang lên ở trong rạp chiếu phim, kỳ thật mỗi người cũng biết đây là đang đổi phim, nhưng bóng tối làm bản năng mọi người muốn phản ứng, một số người liền kêu lên.
Còn tiếng huýt gió, huýt sáo, thì phần lớn đều là từ những người thanh niên kia, bọn hắn thích nhất thời khắc này, có thể dùng huýt gió, huýt sáo bộc lộ rõ ràng sự hiện hữu của mình. Những tiếng huýt gió hết đợt này đến đợt khác vang lên trong rạp chiếu phim, như là rất náo nhiệt. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Cuối cùng, khi mọi người đang chờ mong, một dải ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi, từ sau rạp chiếu phim phát ra, một cảnh tượng xuất hiện trên màn hình lớn, nhất thời, các âm thanh ầm ỹ đều ngừng lại.
Chế độ nhập và chiếu phim điện ảnh Trung Quốc lúc này rất chặt chẽ, nhất là các bộ phim từ Mĩ, còn đây là bộ phim khoa học viễn tưởng trong năm 1980, cũng không để cho mọi người thất vọng, gần một cảnh đầu tiên, đã khiến cho tiếng kinh hô trong rạp chiếu bóng nổi lên bốn phía.
Mà khi siêu nhân chạy đua với tàu hỏa, càng làm cho mọi người kích động, những người nhiều nhất chỉ xem qua một bộ phim đánh nhau ầm ĩ của Hồng Kông, lúc này đều bị kiểu lướt gió như thần làm cho say mê.
Tất cả mọi người đắm chìm trong cảnh tượng điện ảnh, Diệp Thiên càng xem, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng, khi siêu nhân bắt được nhân vật phản diện nó trầm trồ khen ngợi, nhưng tiếng của nó thật non nớt, cực hạn cũng chỉ có thể nghe bên tai của mình, bởi vì lúc này, trong rạp chiếu phim, nơi nơi đều là tiếng hò hét.
- Ơ? Ai đang nhìn ta?
Ngay khi Diệp Thiên đang kích động, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt dừng lại ở trên người mình, tu luyện thuật dẫn đường nhiều năm, thân thể Diệp Thiên nhạy bén hơn so với người bình thường, lập tức tỉnh hẳn.
- Là mấy người kia?
Diệp Thiên nhìn lại, tỉnh cả người, chính là mấy người phải nhường chỗ, bọn họ cũng không phải đang nhìn chăm chú chính mình, mà là nhìn về phía Phong Huống, ánh mắt quét qua Diệp Thiên mà thôi.
- Không được, phải đi...
Trong đầu Diệp Thiên toát ra ý niệm như vậy, vội vàng dùng sức chọc vào người bên cạnh nó là Phong Huống.
- Diệp Thiên, làm chi vậy?
Vì tình tiết bộ phim hấp dẫn như vậy, ngay cả Vương Doanh cũng chẳng quan tâm đến Phong Huống, eo hắn bị Diệp Thiên chọc rất đau.
Diệp Thiên thì thầm bên tai Phong Huống, nói:
- Anh Phong, phải đi rồi, nếu anh không đi, sẽ có tai ương chảu máu ...
- Cái gì?!
Phong Huống vốn đã quên việc này, lúc này nghe Diệp Thiên nói vậy, nhất thời cảm giác như là một chậu nước lạnh đổ xuống từ trên đầu.