- Anh Văn, ông chủ Hoa, sao mọi người cùng đến vậy?
Văn Loan Hùng vẻ mặt tươi cười nói:
- Tôi hẹn với cậu Hoa đi uống trà, nhìn thấy xe của Tả đại sư chạy qua nên muốn đến thăm cậu và Tả đại sư.
Văn Loan Hùng đánh mắt nhìn sang Hoa Thắng đang đứng bên cạnh rồi nói tiếp:
- Diệp Thiên, việc ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, Hoa Thắng cứ cảm thấy không yên, vậy chuyện này chúng ta cứ cho qua như vậy nhé.
Văn Loan Hùng có quan hệ rất tốt với Hoa Thắng. Trong giới giải trí, phải gọi là thân như thủ túc, quan hệ không thể tách rời nhau được. Vì vậy, trừng phạt một tên đạo diễn nhỏ nhoi thì không sao, nhưng ông ta cũng muốn giải tỏa những khúc mắc của Diệp Thiên đối với Hoa Thắng.
- Anh Văn, anh nói gì thế, tôi là người nhỏ mọn vậy sao? Nguồn: http://thegioitruyen.com
Diệp Thiên nghe nói như vậy bật cười nói. Thực ra anh chỉ muốn phân ranh giới với xã hội đen Hồng Kong chứ không có ý kiến gì về Hoa Thắng.
Dù gì cũng phải giữ thể diện cho người khác, người ta đã đến tận nơi tìm, Diệp Thiên cũng không muốn làm quá, nghĩ một chút rồi nói ngay:
- Ông Hoa, hôm qua cũng chỉ là tức giận quá, Diệp Thiên tôi cũng có chút quá đáng, đạo diễn Trương của quý công ty không sao chứ?
- Không có gì, loại người có mắt không tròng như vậy cần phải dạy dỗ mà.
Nghe những lời Diệp Thiên nói, Hoa Thắng vừa trả lời vừa biểu lộ vẻ cung kính lên gương mặt, với tay lấy một hộp quà rất sang trọng từ tên đệ tử bên cạnh rồi nói:
- Ông Diệp, việc của cô Sầm tối qua đã sắp xếp ổn thỏa, đây là chút quà mọn nhân dịp công ty Hoa Thịnh chúng tôi tròn 18 tuổi, coi như đền tội với ông Diệp.
Hoa Thắng đến gặp Diệp Thiên hôm nay, không chỉ muốn đền tội mà còn có toan tính khác.
Hoa Thắng cũng là người cực kỳ tin vào đạo thuật phong thủy. Sau khi Hồng Kong trao trả cho Đại Lục năm 1997, hắn luôn luôn sống trong lo lắng, chỉ sợ các quan chức liên quan sẽ tìm tới tính sổ với mình, thường cảm thấy chút khủng hoảng khi nghĩ về tình cảnh của mình trong tương lai.
Vì vậy, trong 2 năm nay, Hoa Thắng đến nhà Tả đại sư không dưới 10 lần với mong muốn Tả đại sư giúp hắn đoán trước vận mệnh, nhưng Tả đại sư không ưa hắn nên chưa bao giờ gieo quẻ cho hắn.
Hôm qua, vừa nghe Diệp Thiên là kỳ nhân trong giới pháp sư, Hoa Thắng lập tức có ý nghĩ khác. Hắn nghĩ, Diệp Thiên dù sao cũng là thanh niên, chỉ cần cung kính với hắn, thêm vào đó là thật nhiều vàng bạc, biết đâu hắn sẽ động lòng mà xem giúp mình một quẻ.
- Quà kỷ niệm?
Diệp Thiên đỡ hộp quà với vẻ nghi ngờ, vừa cầm vào tay đã kinh ngạc, nhìn bề ngoài thì giống hệt hộp bánh kem, nhưng trọng lượng lại không nhẹ chút nào.
- Á, là vàng à.
Vừa mở hộp ra nhìn, Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Ông chủ Hoa, hộp quà này nặng quá, tôi không dám nhận.
Hoa Thắng nói cũng không sai, bên trong hộp có một ít huy chương kỷ niệm, đây đều là những giải thưởng của các bộ phim mà công ty Hoa Thịnh đạt được trong những năm gần đây, nhưng có điều, các huy chương kỷ niệm đó đều được làm bằng vàng ròng.
Diệp Thiên nghĩ thầm, những tấm huy chương làm bằng vàng ròng này, cũng nặng ít nhất 2-3 cân, nói một cách khác, giá trị của nó cũng hơn 10 vạn tệ.
Tục ngữ có câu: vô công bất thụ lộc; Diệp Thiên có thể lấy tiền của Đường Văn Viễn, lấy viên phỉ thúy của Văn Loan Hùng mà không lo nghĩ gì, cũng là do bọn họ nợ hắn.
Nhưng Diệp Thiên và Hoa Thắng không có quan hệ gì, hộp quà này có vẻ quá nóng, mặc dù đã đoán được ít nhiều toan tính của Hoa Thắng, Diệp Thiên cũng đành khéo léo từ chối.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Hoa Thắng nhanh nhảu nói:
- Ông Diệp, tôi thật không có ý gì khác, đây là chút quà mọn, coi như vì hôm qua làm cô Sầm kinh hãi quá.
- Vậy lúc nào ông đưa cho Sầm Tĩnh Lan đi, hôm qua tôi không bị kinh sợ.
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu rồi nói thẳng:
- Tâm ý của ông Hoa tôi rất hiểu, nhưng dạo này công việc hơi nhiều, đợi sau này có cơ hội, tôi có thể xem quẻ giúp ông.
Con người Hoa Thắng còn coi được nhưng Diệp Thiên cũng không muốn dây dưa thêm mới nói ra cái cơ hội không biết bao giờ mới có. Nếu Hoa Thắng thật sự tìm đến tận Bắc Kinh, Diệp Thiên cũng không phật ý xem giúp hắn 1 lần.
- Vậy, cảm ơn ông Diệp.
Hoa Thắng cũng rất biết thân phận, Diệp Thiên đã nói như vậy, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội, nếu còn dây dưa có khi lại sôi hỏng bỏng không.
- tiểu gia, ông Đường đã đến, còn có cả cô Cung.
Mấy người đang đứng nói chuyện trước cổng biệt thự, vẫn còn chưa kịp bước vào, bên ngoài đã có 2 chiếc xe phóng tới.
Nhìn thấy Đường Văn Viễn và Cung Tiểu Tiểu bước từ trên xe xuống, Văn Loan Hùng và Hoa Thắng lập tức bước lên trên cung cung kính kính nghênh tiếp:
- Kính chào chú Đường, cô Cung.
Bất kể là tuổi tác, thân phận hay gia sản, Văn Loan Hùng và Hoa Thắng không thể nào so bì với 2 người đang đứng trước mặt họ, chưa kể Đường Văn Viễn và cha của Hoa Thắng có quan hệ rất thân tình, cũng coi là quan hệ chú cháu trưởng bối vạn bối.
- Sao hai người lại ở đây?
Nhìn thấy Văn Loan Hùng và Hoa Thắng, Đường Văn Viễn ngạc nhiên hỏi:
- A Thắng, cháu đến có việc gì à?
Cha của Hoa Thắng năm xưa ngoài việc là thiếu tướng của Quốc dân đảng, ông còn là người của Thanh bang.
Năm đó, cha của Hoa Thắng và Đường Văn Viễn đã kết bái huynh đệ, sau khi Hoa Thắng bị giới chức Hồng Kong bắt đi điều tra, Đường Văn Viễn đã ra tay giúp đỡ rất nhiều cho Hoa gia, còn coi Hoa Thắng như con cháu trong nhà mà đối đãi.
- Chú Đường, con đến thăm ông Diệp.
Trước mặt Đường Văn Viễn, Hoa Thắng không dám tỏ vẻ gì, chỉ một mực cung kính vâng vâng dạ dạ.
- Ừm, được, phải coi trừng người của con đấy, Hồng Kong bây giờ không như những năm 97 nữa đâu.
Đường Văn Viễn nghe A Đinh nói về chuyện xảy ra hôm qua, nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Diệp Thiên không phải người thường như con nghĩ đâu, cũng đừng vì phải trừng phạt thuộc hạ của mình mà bất mãn với Diệp Thiên.
Hoa Thắng nghe Đường Văn Viễn nói với mình có ý trách mắng, lập tức trả lời ngay:
- Chú Đường, con không dám, hôm nay con đến đây cũng là muốn xin lỗi ông Diệp.
- Thế thì tốt, nếu đã đến rồi thì vào luôn đi.
Đường Văn Viễn vừa nói vừa đến bên cạnh Diệp Thiên:
- Diệp Thiên, tôi mời cả mấy người bạn vào, không sao chứ?
- Đây là nhà của ông, tôi làm sao dám phản đối chứ.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nhìn Cung Tiểu Tiểu hỏi:
- Cô Cung, những đồ tôi nói cô có mang đến đủ không?
- Đều mang đến đủ.
Nghe Diệp Thiên hỏi, Cung Tiểu Tiểu lập tức sai người mang 1 cái hòm đến và nói:
- Trong hòm này đều là đồ do ông ngoại tôi để lại. Trong nhiều năm nay, tôi đều bảo quản rất kỹ.
Diệp Thiên đưa tay cầm lấy chiếc hòm rồi nói:
- Được rồi, tôi lên tầng 2 đây, ông Đường, tôi không tiếp khách, đừng cho người lên nhé.
Nghỉ một chút, Diệp Thiên quay sang Tả Gia Tuấn nói tiếp:
- Sư huynh, việc này không được phân tâm, huynh đừng nhìn nhé.
- Ta biết rồi, đệ không phải miễn cưỡng, cẩn thận oan khí thoát ra phản lại đấy.
Tả Gia Tuấn biết rõ sự khó khăn của thuật gieo quẻ tìm người, năm xưa chính ông cũng đã gieo quẻ giúp Cung Tiểu Tiểu tìm nơi chôn thi hài của chồng nhưng đã bị oan khí thoát ra phản lại, thực ra còn vài lần nôn ra máu.
- Đệ hiểu rồi, huynh yên tâm.
Diệp Thiên gật gật đầu, không nói gì thêm nữa mà đi ngay vào một căn phòng trên gác.
Mở gương ra, bên trong chỉ toàn là áo trong áo ngoài, có cả áo khoác. Trong một túi nilong có bọc một chiếc áo len của chồng Cung Tiểu Tiểu, ngoài ra còn có một ống thủy tinh, bên trong còn có cả vết máu đã khô.
Những thứ này đều do Diệp Thiên bảo Cung Tiểu Tiểu giữ gìn. Bói quẻ tìm người và Phong Tượng tìm người thông thường khác nhau hoàn toàn, trong đó có một chút vu thuật, vì vậy, bắt buộc phải có một ít làm tin tức dẫn đường cho hai người cộng hưởng, từ đó mới đoán ra được vị trí chôn cất thi hài của Phó Nghị.
Diệp Thiên mở nắp bịt của ống thủy tinh ra, đổ hết nước trong chai vào ống, sau đó dùng khăn lau vết máu khô, rồi dùng 1 chiếc bút lông, chấm vào nước pha màu, bắt đầu vẽ.
Diệp Thiên vẽ rất chậm rãi, mỗi một nét dường như đều dùng hết năng lực trong người. Một bức tranh chỉ có 10 nét nhưng cũng mất 2 tiếng để vẽ.
- Không biết cái đồ này có dùng được không đây.
Vẽ xong bức tranh, cả người Diệp Thiên nằm hẳn trên nền đất, miệng thở từng hơi lớn, bức họa này đã tiêu mất hơn 5 thành công lực trên người anh.
Diệp Thiên đã sử dụng bí thuật tìm người trong vu thuật. Bí thuật này chỉ có thể tìm được người sống, không thể tìm được người chết. Vì vậy, Diệp Thiên đã dùng máu tươi của Phó Nghị để vẽ trận đồ, hơn nữa kết hợp với Phong Tượng nhất định sẽ tìm ra được vị trí chôn cất.
Vứt bút lông sang một bên, Diệp Thiên dần ngồi dậy. Ở đây thật không bằng Tứ hợp viện, đến khi mặt trăng đã lên cao, Diệp Thiên mới có thể đứng hẳn lên được.
Đi xuống phòng khách, Diệp Thiên phát hiện những người đến ban sang, không có một ai rời đi, tất cả đều ngồi uống trà nói chuyện dưới phòng khách. Nhìn thấy Diệp Thiên đi xuống, mọi người đều đứng hẳn dậy.
Cung Tiểu Tiểu là người nóng vội nhất, cô nói ngay:
- Diệp đại sư, thế nào rồi, có tìm được không?
- Trước mắt còn chưa biết, tôi phải đi ăn đã.
Diệp Thiên khoát khoát tay, cả ngày chưa ăn gì, hắn đã đói lắm rồi. Hơn nữa, ban sáng hắn cũng đã nói, tìm thi hài người chết, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn vừa ngăn Cung Tiểu Tiểu không chất vấn Diệp Thiên nữa, vừa nói:
- Trong phòng ăn có đồ ăn đó, mau đi hâm nóng lại. A Đinh, dẫn Diệp Thiên đi.
- Các ngươi thật biết hưởng thụ đấy chứ.
Nhìn thấy trên bàn bày la liệt các loại điểm tâm, bất kể nóng lạnh, Diệp Thiên ăn ngay lập tức, một lúc là ăn hết sạch số thức ăn trên bàn.
Trở lại phòng khách, nhìn thấy bộ dạng chờ đợi hy vọng của Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Được rồi, cô Cung, nếu mọi người không về thì tìm nơi ở lại vậy. Theo tôi nghĩ phải đến ngày mai mới có kết quả.
- Được, tôi sẽ ở lại chờ.
Chồng mất tích đã 8 năm nay, Cung Tiểu Tiểu lo lắng không lúc nào yên, nay đã gặp được người có thể tìm ra chồng mình, cô không thể rời đi được.
- Chúng ta mau về thôi.
Thấy Diệp Thiên quay lại nhìn mình, Văn Loan Hùng vội nói ngay. Ông và Hoa Thắng vốn chỉ đến xem góp vui thôi, nếu có kết quả ngay thì tự nhiên sẽ không đợi ở đây nữa.