- Haha, A Hùng, tôi với cậu giống nhau, đều là những kẻ yêu thú vui, những việc lãnh đạo của công ty sớm đã không quan tâm nữa rồi…
Sau khi nghe Văn Loan Hùng nói xong, Tả Gia Tuấn cười vui vẻ, nhưng không nhận cái cơ hội trời cho này. Với địa vị của ông ta bây giờ, chỉ vì mấy miếng Phỉ Thúy mà nợ người ta mối nhân tình thì là một việc tuyệt đối không thể xảy ra.
Văn Loan Hùng biết pháp nhãn của Tả Gia Tuấn không xâm nhập được vào mấy khối Phỉ Thúy, lập tức cười nói:
- Tả đại sư, hay là hôm nay chúng ta thử tài chút đi, xem ai giải ra được Phỉ Thúy có chất lượng tốt hơn, ông nghĩ thế nào?
Lời nói này của Văn Loan Hùng không hề có ý khiêu khích, người Hong Kong giáp Úc đảo, cơ hồ như không có người nào là không cược, đề nghị này của ông ta chỉ là vì tăng thêm chút tiền cược cho cuộc giao dịch này mà thôi.
Đây là việc thường gặp giữa những đại gia ở đây, cũng chỉ giống như thời gian đi đánh Golf của những kẻ tai to mặt lớn như Lý Siêu mà thôi. Thường xuyên tiến hành cược theo kiểu nhà giàu, một lần cược phải tính đến cả trăm nghìn USD.
Đương nhiên với thân thế của bọn họ số tiền cược này cũng chẳng thấm vào đâu, tăng thêm cũng không hề ảnh hưởng đến hòa khí, đây coi như là chuyện vui khi cược nhỏ.
- Được, anh đã có hứng thú như vậy thì tôi đây sẽ cùng anh cược một ván!
Tả Gia Tuấn không để ý và cược nhỏ vui vẻ với đối phương, lập tức nói:
- A Hùng, nếu như cậu thắng được tôi, tôi sẽ bói cho cậu một quẻ, còn chuyện của vị anh em kia không cần phải nhắc đến nhiều nữa, thiên tác nghiệt do khả vi, nhân tác nghiệt bất khả hoạt(trời gây nghiệp chướng có thể chống, người gây nghiệp chướng không thể sống)!
Nghe Tả Gia Tuấn Văn Loan Hùng rùng mình, cung kính đáp:
- Đúng vậy, Tả đại sư, tôi sẽ không nhắc đến hắn ta nữa, hôm nay nếu như tôi thua, những nguyên thạch tôi vừa mua sẽ đều thuộc về ông.
Tả Gia Tuán mấy năm nay đã ít xem quẻ đoán mệnh cho người ta rồi, dùng một quẻ thiên kim để hình dung thì ông ta cũng ngại ít, Văn Loan Hùng biết bản thân cho dù thua trận cũng có thể khiến Tả đại sư vui vẻ, vậy cũng là một việc rất đáng.
Sau khi ấn định tiền cược với Văn Loan Hùng, Tả Gia Tuấn nhìn về phía Diệp Thiên nói:
- Sư đệ, huynh cần phải tập trung chọn vài khối đá, đệ đi theo huynh cũng được mà tự mình đi dạo cũng không sao, nếu như cảm thấy không có hứng thú thì ngồi bên kia uống tách trà đi.
- Sư huynh, huynh không cần để ý đến đệ đâu, nói không chừng có khi đệ cũng cược vài khối đá chơi đấy.
Diệp Thiên cười khoát tay, có ý bảo Tả Gia Tuấn không cần phải chú ý đến cậu.
Cảnh tượng này thu trong tầm mắt Văn Loan Hùng, nhưng lòng lại chú tâm đến, cũng không biết là huynh đệ từ đâu đến của Tả Gia Tuấn mà lại khiến hắn để bụng đến thế? Trong lòng Văn Loan Hùng cũng muốn kết giao với Diệp Thiên.
Tả Gia Tuấn gọi cháu gái nói:
- Định Định, đưa ông chú đi dạo đi!
- Được rồi, sư huynh, huynh đi làm việc của huynh đi.
Đợi sau khi Tả Gia Tuấn và Văn Loan Hùng rời đi Diệp Thiên mới nói:
-Định Định, người tên Văn Loan Hùng kia muốn tìm sư huynh xem bói à?
Diệp Thiên xem tướng của Văn Loan Hùng, mặc dù có chút mệnh phạm đào hoa, nhưng không hề ảnh hưởng đến tài vận của ông ta, hơn nữa vận thế ở tuổi trung niên rất mạnh, ít nhất là trong vòng mười năm nữa không có vấn đề gì.
Có điều dưới thượng đình Văn Loan Hùng hơi ngắn, chỉ sợ là lúc qua tuổi sáu mươi thì phiền toái không ngừng đến, hơn nữa nói không chừng còn có liên quan đến tai ương lao ngục.
- Chú à, cái người …củ cà rốt lớn đấy từ năm ngoái đã luôn tìm ông ngoại cháu rồi, nhưng ông ngoại ít khi xem quẻ cho người làm cổ phiếu, vì vậy vẫn luôn chưa trả lời, không ngờ người này lại giảo hoạt như vậy, dùng cược thạch để thu hút ông ngoại…
Rõ ràng là Liễu Định Định không có thiện ý với Văn Loan Hùng, nhưng cô lại biết rõ sự việc này.
Hóa ra sau khi tài chính Châu Á bất ổn từ năm ngoái, Văn Loan Hùng đã chịu ảnh hưởng rất lớn, tài sản bị thu hẹp đáng kể, điều đó khiến cho ông ta bị công kích nặng nề, nghĩ đến mười năm trước Tả Gia Tuấn nói với ông ta.
Mười năm trước Tả Gia Tuấn đã từng xem mệnh cho Văn Loan Hùng, nói ông ta trung niên chớ đắc ý quá nếu không năm bốn sáu tuổi sẽ gặp rủi ro tai ương, tính tính thì năm ngoái vừa đúng bốn sáu tuổi, Văn Loan Hùng lúc đó mới tìm đến Tả Gia Tuấn, muốn hỏi cách để hóa giải tai ương.
- Người đó là một nhà giàu mới nổi, hai mươi tuổi thần đồng đã trở thành tỉ phú đất đai, cả ngày chỉ biết vui đùa với nữ minh tinh, sau đó theo Văn Loan Hùng đầu cơ cổ phiếu, sau khi gặp phải tài chính bất ổn lần này đã trở nên nghèo rớt mồng tơi.
Ấn tượng Liễu Định Định về người này rõ ràng là không tốt, lúc nói chuyện nét mặt còn hiện ra vẻ vui mừng khi người khác gặp nạn, có lẽ trong mắt nữ giới, nam giới … đều không phải là người tốt chăng?
- Định Định, sao cậu lại đến đây vậy?
Đúng lúc Diệp Thiên và Định Định đứng đó nói chuyện phiếm thì giọng một cô gái vang lên.
Liễu Định Định nhìn lại theo tiếng nói phát ra, ở phía cách chỗ Diệp Thiên và cô đứng tầm 5m có một đôi nam nữ, đang vẫy tay về phía mình, mặt không khỏi lộ rõ vẻ vui mừng, hét lớn:
- Niếp Niếp, ôi, Cầu Cầu cũng đến à?
Tiếng của Liễu Định Định rất lớn, khiến mọi người đứng gần đôi nam nữ này đều nhìn lại, làm cho ai cũng mang một vẻ mặt, tức giận đi đến bên Liễu Đình Đình, véo cho cô một cái rồi nói:
- Liễu Định Định, không được kêu tên của bọn anh, cái con bé mập này.
- Được rồi, được rồi, em không phải là vì vui quá mới gọi to như thế sao?
Liễu Định Định vội vàng chắp tay xin tha.
- Cao hứng cũng không được hét.
Cô bé kia liếc mắt qua Diệp Thiên, nét mặt lộ ra vẻ giảo hoạt nói:
- Tiểu thư Liễu Định Định của chúng ta có tình yêu từ khi nào vậy? Thậm chí không nói không nói không rằng đã tìm bạn trai rồi?
- Cậu đừng nói lung tung…
Liễu Đình Đình bị lời nói của cô gái ấy làm cho hoảng sợ, vội vàng bịt miệng cô ta lại nói:
- Đây là huynh đệ của ông ngoại mình, mình phải gọi là chú, cậu đừng có mà nói lung tung nhá. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - thegioitruyen.com
Trong mắt Liễu Định Định, Diệp Thiên trẻ tuổi mà tu vị cao như vậy thì chính là một quái vật, thêm vào thâm niên sai khiến, cô căn bản là không có khả năng nảy sinh bất kì mối quan hệ nào với Diệp Thiên.
- Chú?
Cô gái kia nghe thấy vậy trợn tròn mắt ngạc nhiên, tiện đà bĩu môi, nói:
- Ai tin được chứ? Liễu Định Định cậu cũng phải viện ra cái lí do dễ nghe một chút đi?
- Định Định, hai người này là?
Nghe hai cô gái chíu chít ở đấy Diệp Thiên cũng thấy buồn cười, nhưng cứ đứng đó mặc cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân Diệp Thiên lại cũng không quen.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Liễu Định Định chỉ vào cô bé đứng cạnh cậu thanh niên nói:
- Chú, cậu ấy tên là Phạm Thuộc Quốc, là người nối nghiệp của châu báu Kim Thái Phú, lúc nhỏ còn mập giống như quả bóng rổ vậy, nên bọn cháu đều gọi cậu ấy là Cầu Cầu…
Nghe Liễu Định Định nói người trẻ tuổi với nét mặt bất đắc dĩ nói:
- Liễu Định Đinh, cậu hồi nhỏ cũng chẳng gầy hơn tớ đâu.
- Cô gái cũng lên tiếng bất bình vì cậu bạn trai.
- Được, không gọi nữa,
Liễu Định Định cười hì hì, chỉ vào cô gái nói:
- Chú, cô ấy tên là Văn Văn, là bạn thân của cháu, tên thường gọi là Niếp Niếp.
- Cho cậu gọi lại?
Văn Văn tựa hồ như cãi lộn với Liễu Định Định quen rồi, hai người cũng cười lên.
- Vị Diệp Thiên… Diệp tiên sinh, chú thực sự là bề trên của Định Định ạ?
Phạm Thuộc Quốc là người khá chín chắn, nhìn thấy bạn gái bên cạnh mình cãi lộn lại bắt chuyện với Diệp Thiên.
- Đúng vậy, tôi với ông ngoại của cô ấy có chút quan hệ, Diệp Thiên cười gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ là chuyện gì …
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Phạm Thuộc Quốc có chút câu nệ.
Tả Gia Tuấn là người như thế nào, Phạm Gia Tuấn tất nhiên là biết rõ, còn Diệp Thiên là sư đệ của Tả Gia Tuấn, vậy chính là trưởng bối của chính mình, nhưng Diệp Thiên còn quá trẻ tuổi, khiến cho người ta không biết nên xưng hô thế nào cho phải.
Năng lực của Diệp Thiên là gì, đương nhiên có thể nhìn ra được sự mất tự nhiên của đối phương, lập tức cười nói:
- Anh Phạm, mọi người nói chuyện, tôi tự đi dạo một lát…
- A, chú của mình đâu?
Đợi đến khi Định Định quay lại thì Diệp Thiên đã biết mất từ lúc nào.
Cô gái vẫn không chịu buông tha cho Định Định, cười nói:
- Định Định, chú của cậu cũng thật là đẹp trai nhá, không kém gì với Thuộc Quốc của chúng ta đâu.
- Cái gì chứ, các cậu không biết, chú mình rất lợi hại đấy…
Liễu Định Định nói đến đây liền thè lưỡi, lại như cũng không nói nhiều nữa, kì môn vốn dĩ là người thường không thể biết được, nếu như bị ông ngoại phát hiện ra mình nói năng lung tung nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Lúc này Diệp Thiên đã sớm tách đám người này rồi, cậu lúc đó đang đứng trầm tư bên khối đá lớn nặng đến cả 500kg, đây cũng là khối đá có thể tích lớn nhất trong khu chợ.
Đây là một khối đá bán cược, ở một bên của khối đá có một vết cắt rất lớn, nhưng một đao này lại bị hỏng mất rồi, bởi vì toàn vết cắt này là kết tinh của một lớp sương màu trắng, không hề hiện ra chút dấu vết nào của Phỉ Thúy.
- Khối đá toàn cược này đều bị lớp đá bao trùm, không thể nào mà cảm nhận được linh khí ở bên trong. Nhưng khối đá bán cược này thì có thể, từ vị trí được cắt mở này có thể cảm thấy được tình trạng ở bên trong?
Vừa nãy Tả Gia Tuấn đã giới thiệu khái quát cho Diệp Thiên về sự khác nhau giữa bán cược và toàn cược, Diệp Thiên liền có chút động lòng, vào núi vàng mà lại về tay không thì đây không phải là phong cách của cậu, đã đến đây rồi, tóm lại là cũng muốn có chút thu hoạch.
Hơn nữa tính chất của Phỉ Thúy cứng hơn so với Hòa Điền Ngọc một chút, càng thích hợp hơn khi dùng để bố trí bày khai thông trận pháp, qua vài năm cũng có khả năng sẽ trở thành pháp khí.
Có điều Diệp Thiên hỏi thăm qua giá cả của Phỉ Thúy, Phỉ Thúy tốt đều tính đến mười nghìn, với thân phận của cậu thì thật không đủ tư cách để ở đây xem, vì vậy mới chú ý đến nguyên thạch.
Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Thiên đứng đó như đang đánh giá nguyên thạch, một luồng khí như theo cơ thể cậu tràn ra ngoài, lặng yên không một tiếng động, chui vào nguyên thạch trước mặt, mở ra bên trong một cánh cửa.
- Hèn chi lại gọi là cược thạch, bên trong một chút linh khí nào cũng không có, ai mua thì người đấy đen đủi à.
Sau khi luồng khí này lan tỏa ra hơn một nửa khối đá, Diệp Thiên lộ ra vẻ thất vọng, vừa lúc muốn thu lại linh khí, lông mày bỗng nhiên dựng lên.
- Ơ, đây… lẽ nào đây là Phỉ Thúy?
Ánh mắt của Diệp Thiên hướng về góc phía dưới của khối nguyên thạch, bởi vì ở chỗ này cậu cảm nhận được một luồng linh khí.
Khác biệt với nhị khí âm dương, linh khí tồn tại trong khối đá trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại vô cùng thuần khiết, có chút tương tự như sâm cổ ngàn năm của Diệp Thiên, đều là linh khí trời đất hội tụ mà thành.