Tả Gia Tuấn và Lý Thiện Nguyên cùng là người Thiểm Tây. Ông cũng biết quê hương của sư phụ. Tám chín năm nay cả thảy về ba bốn lần nhưng đều không có tin tức gì của sư phụ vì vậy tưởng rằng Lão Đạo Sĩ đã đi về cõi tiên nên thôi không tìm kiếm nữa.
Nhưng giờ được nghe từ chính miệng Diệp Thiên sư phụ đã tạ thế từ hai năm trước, hình ảnh hai thầy trò luyện tập ngày nào lại bỗng chốc ùa về, Tả Gia Tuấn chua xót trong lòng, khóc rống lên như một đứa trẻ.
- Ông ngoại, ông…ông làm sao vậy?
Tả Gia Tuấn trong mắt Liễu Định Định, xưa nay luôn điềm tĩnh trước mọi việc, đây là lần đầu tiên cô thấy ông ngoại đau đớn như vậy, không khỏi cuống quýt.
- Đi đi, tránh ra một bên…
Tả Gia Tuấn vừa lau nước mắt vừa đẩy cháu gái sang một bên. Lúc này ông đã hoàn toàn suy sụp với tin sư phụ từ trần.
- Sư huynh, sư phụ đã thọ hơn 120 tuổi rồi, thọ cao lắm rồi, lúc ra đi cũng vô bệnh vô ưu, trong số chúng ta mấy ai có được, huynh không cần phải quá đau xót!
Diệp Thiên tuy trong lòng rất đau đớn nhưng vẫn còn vài lời phải nói với Tả Gia Tuấn, không thể cứ ngồi mãi ngoài cổng nói chuyện được. Liền dùng tay vịn chặt lấy Tả Gia Tuấn nâng dậy.
- Sư huynh, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi!
Dưới cánh tay của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn gần như không động đậy, trong lòng không khỏi bật cười, muốn khảo thí công phu sư đệ của mình chút đây.
Diệp Thiên nghĩ không sai, lúc vừa mới gặp mặt Tả Gia Tuấn đã cảm thấy được khí lực toát ra trên người Diệp Thiên. Chỉ có truyền nhân Ma Y mới có thể tu luyện loại công pháp này.
Nhưng bất luận ông ta dò xét thế nào cũng không thể nào tìm ra được một chút chân khí trên người Diệp Thiên, khiến người ta có cảm giác bí hiểm. Vì vậy lúc Diệp Thiên dùng tay đỡ ông, Tả Gia Tuấn thở hắt ra một hơi rồi cố tình ngồi phịch xuống đất.
- Sư huynh, chúng ta vào phòng nói chuyện đi!
Diệp Thiên cười, lặp lại câu vừa nói. Lần này cậu đặt dưới hai cánh tay của Tả Gia Tuấn, xuất ra năm phần công lực, cử trọng nhược kinh hướng lên trên.
- Ai …
Tả Gia Tuấn ngồi trên đất bỗng dưng cảm thấy một lực không thể cưỡng nổi truyền ra từ tay Diệp Thiên. Hắn chưa kịp vận khí thì cả người đã bị Diệp Thiên nâng lên.
- Sư đệ, công lực mạnh quá. Sư phụ lúc tuổi già có thể thu nhận được một đệ tử như cậu cũng là đại phúc của sư môn chúng ta!
Tuy sững sờ khi Diệp Thiên tuổi trẻ mà đã có công lực như vậy, Tả Gia Tuấn vẫn phá lên cười đầy thoải mái. Qua màn kiểm tra vừa rồi cũng xoa dịu đi rất nhiều xót thương cho ông khi Lão Đạo Sĩ tạ thế.
- Ông ngoại, ông làm sao vậy? Vừa khóc vừa cười, giống trẻ con quá?!
Liễu Định Định nhận ra từ sau lúc ông ngoại gặp Diệp Thiên, tính tình vốn cho người ta thấy nghiêm nghị khó chịu của ông ngoại hoàn toàn thay đổi, đột nhiên biến thành một ông lão trẻ con.
- Con hiểu gì chứ, ông ngoại đây gọi là bộc lộ chân tình. Sư đệ, vào trong kể cho sư huynh nghe sư phụ mấy năm trước như thế nào!
Tả Gia Tuấn kéo tay Diệp Thiên bước nhanh vào trong phòng. Ông rất muốn biết sư phụ mấy năm cuối đời rốt cuộc ẩn cư ở chỗ nào.
- Trời, đây là binh khí của đệ sao?
- Vừa bước vào phòng khách, Tả Gia Tuấn đã nhìn thấy Yển Nguyệt đao cắm ở đá cẩm thạch trên sàn nhà, trong miệng phát ra một tiếng hét kinh hãi.
Đứng bên Yển Nguyệt đao, Tả Gia Tuấn dùng tay phải nắm lấy chuôi dao, thở mạnh một tiếng, trong miệng phát ra một tiếng hô:
- Lên!
Cùng với tiếng hô của Tả Gia Tuấn, Yển Nguyệt đao nâng lên theo tay, nhưng hiển nhiên sức nặng của nó quá mức so với Tả Gia Tuấn dự đoán. Đao vừa bay lên, tay trái cũng kịp đưa ra đỡ lấy.
Hai tay cầm Yển Nguyệt đao, Tả Gia Tuấn chỉ làm được những động tác đâm và chặt thì đã mệt thở không ra hơi. Rốt cuộc thì một ông già hơn sáu mươi sức lực làm sao có thể đọ nổi với Diệp Thiên trai tráng.
Để đao về vị trí cũ, Tả Gia Tuấn khen rằng:
- Đao tốt, đao tốt lắm. Xưa nay người có thể nâng được đao này có mấy đâu. Có cây đao trấn trạch này, nhà Đường Sinh có thể yên tâm kê cao gối ngủ rồi.
Lúc cầm cây đao này, Tả Gia Tuấn liền cảm thấy sát khí bên trong ngùn ngụt. Tuy không hiểu đây là pháp cụ công kích gì, nhưng lấy sát chế sát. Có đao này bày ở đây không một vật tà khí nào có gan đến gần.
- Nhìn thấy chưa, ông ngoại tôi cũng có thể nhấc được đao này. Diệp Thiên, đâu chỉ riêng mình cậu làm được!
Thấy ông ngoại cầm đao chặt chém một hồi, Liễu Định Định trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Tuy trong lòng cô hiểu những động tác vừa rồi của ông ngoại còn kém xa so với Diệp Thiên nhưng tóm lại thì vẫn coi như là thành công.
Diệp Thiên còn chưa lên tiếng, sắc mặt của Tả Gia Tuấn đã đanh lại:
- Diệp Thiên, cái tên này cháu có thể tùy tiện gọi? Không có phép tắc gì cả, gọi chú!
Lão tiền bối cực kì coi trọng thứ bậc. Diệp Thiên là sư đệ của Tả Gia Tuấn, tất nhiên cũng là bậc tiền bối của Liễu Định Định. Ông tuy rất cưng cô cháu gái của mình nhưng cũng không thể để cô làm loạn bổn phận của mình được.
- Ông ngoại, cậu ta… cậu ta còn nhỏ tuổi hơn cháu.
Nghe Tả Gia Tuấn nói thế, Liễu Định Định thấy hơi ấm ức. Từ nhỏ đến giờ, ông ngoại ngoài lúc luyện công nghiêm khắc ra, trước giờ chưa từng lớn tiếng với mình như vậy.
- Càn rỡ, một chút quy tắc cũng không có, nhanh xin lỗi chú!
Tả Gia Tuấn nghe thế rất tức giận, thanh đao Yển Nguyệt vừa nâng lên lại nặng nề đặt xuống.
Một tiếng "oành" vang lên, tòa nhà Đường Văn Viễn giống như bị động đất, vỡ vụn nguyên một mảng đá cẩm thạch sàn nhà, trông như một tấm mạng nhện, rạn nứt ngang dọc những vết .
Thấy ông ngoại tức giận như vậy, Liễu Định Định sợ đến thất thần, vội nói với Diệp Thiên:
- Chú, xin lỗi! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - thegioitruyen.com
Nói xong, mắt cũng đỏ hoe.
Nghe thấy cháu ngoại nói xin lỗi, sắc mặt của Tả Gia Tuấn mới dịu xuống, nhìn Diệp Thiên bảo:
- Diệp sư đệ, từ nhỏ ta đã nuông chiều đứa cháu gái này, không biết lớn nhỏ là gì, đệ bỏ quá cho.
Giống như Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn cùng với Lý Thiện Nguyên luyện võ nghệ từ nhỏ, cũng chẳng có chị em hay anh em nào khác. Từ sau khi gặp lại Diệp Thiên không khỏi sinh cảm giác thân thiết ruột thịt.
Diệp Thiên khoát khoát tay, bảo:
- Không sao, Tả sư huynh. Đệ thấy Định Định công lực không thường chút nào lại hiểu biết thuật pháp, sao huynh không truyền lại cho cô ấy?
Diệp Thiên có thể nhìn ra, Liễu Định Định tuy công lực không tồi, nhưng đối với thuật phong thủy cũng không phải là hiểu biết sâu sắc.
Tả Gia Tuấn cố nhiên không có được truyền thừa thuật pháp của Áo Tang Nhất Mạch nhưng xem tướng số phong thủy lại được Lý Thiện Nguyên chân truyền, chính điều này khiến Diệp Thiên hơi chút nghi hoặc.
Tả Gia Tuấn chưa trả lời, Liễu Định Định đã bĩu môi:
- Ông ngoại nói quy tắc sư môn, tổ sư không cho phép truyền lại cho tôi!
- Có quy tắc như vậy sao?
Diệp Thiên quay sang nhìn Tả Gia Tuấn. Cậu giờ xem như là môn chủ của Ma Y Nhất Mạch rồi, sao lại chưa từng nghe thấy có quy tắc này chứ?
- Diệp sư đệ, năm đó lúc tôi rời sư phụ, sư phụ đã dặn dò tôi, về bí kíp sư môn không được tùy tiện truyền ra ngoài, vì vậy…
Tuy Liễu Định Định là thân thích, Tả Gia Tuấn vẫn đinh ninh lời sư phụ dặn, chỉ truyền cho cháu gái mình tâm pháp, còn bí kíp bói toán sư môn thì một chữ cũng không dám lộ ra.
Tả Gia Tuấn trước giờ luôn muốn tìm sư phụ xin cho Liễu Định Định gia nhập môn phái, nhưng Lão Đạo Sĩ đã tạ thế rồi, nguyện vọng này của ông không thể đạt được nữa.
- Đúng rồi, Diệp sư đệ, sư… sư phụ có phải đã truyền thừa hết lại cho cậu?
Truyền thừa mà Tả Gia Tuấn nói đến chính là đồng tiền dùng để gieo quẻ và la bàn dùng để xem phong thủy. Sư phụ đem những đồ này truyền cho ai thì người đó chính là truyền nhân của Ma Y Nhất Mạch, chính là môn chủ hiện giờ.
Vì vậy Lão Đạo Sĩ tuy không có mặt, nhưng nếu Diệp Thiên là truyền nhân thì cũng có thể thu nạp Liễu Định Định vào sư môn. Đó là điều quan trọng để Tả Gia Tuấn có thể hỏi việc của mình.
- Tả sư huynh, sư phụ đích xác đã truyền thừa lại cho đệ!
Diệp Thiên gật đầu, từ bao trà đeo bên người lấy ra một chiếc la bàn tinh xảo dị thường.
- Thật…. thật là la bàn của sư phụ?
Nhìn thấy chiếc la bàn đó, Tả Gia Tuấn vô cùng xúc động, bỗng nhiên hai đầu gối run run, quỳ sụp xuống trước mặt Diệp Thiên, nói:
- Đệ tử Ma Y Ngũ Đại Nhất Mạch Tả Gia Tuấn đã thấy môn chủ đương thời!
Tuy Ma Y Nhất Mạch nhân khẩu ít nhưng quy tắc vẫn phải nói. Lúc Diệp Thiên mới nhìn thấy Tả Gia Tuấn thì đã hành lễ, giờ lại đến lượt Tả Gia Tuấn hành lễ với môn chủ.
- Tả sư huynh, mau đứng lên, giữa su huynh chúng ta không cần phải nghi lễ xã giao như vậy!
Diệp Thiên vội vàng đỡ Tả Gia Tuấn dậy, nói:
- Sư huynh, đệ kể tất cả chuyện mấy năm nay cho sư huynh nghe!
Tả Gia Tuấn gật đầu, nói:
- Được, được, Diệp Thiên đệ nhanh kể đi, còn chuyện sư phụ mai táng ở đâu cũng cho ta biết, ta muốn đi bái kiến sư phụ!
Diệp Thiên bắt đầu từ lúc Lý Thiện Nguyên đi vào Mao Sơn tránh họa, chuyện mình gặp và bái sư đều rành rọt tỉ mỉ kể lại cho Tả Gia Tuấn, đương nhiên, chuyện cậu được "mai ruà" truyền thuật pháp thì phải giấu kín.
Kể một hồi mất ba bốn giờ, người nói thì trong lòng sóng nước mênh mang, người nghe thì ruột gan cồn cào da diết, hai người đều chìm trong hồi ức về Lão Đạo Sĩ.
- Sư phụ, là con có lỗi với người!
Sau khi nghe Diệp Thiên kể xong, Tả Gia Tuấn lòng đau như cắt. Ông không ngờ sư phụ mấy năm qua lại khổ hạnh như vậy. Vì tu luyện đạo quan còn phải chạy xuống núi giả thần giả quỷ.
- Haiz , tôi hỏi chút … tiểu Diệp, chuyện này là sao?
Đang lúc Tả Gia Tuấn đau xót khôn nguôi, A Đinh một tay bê hộp thức ăn từ phòng khách đi vào. Giờ đã hơn hai giờ chiều rồi, cậu sợ Diệp Thiên đói, có ý làm cơm mang tới.
Nhưng vừa vào cửa, A Đinh đã bị Tả Gia Tuấn dọa cho chết khiếp. Nhân vật thần tiên nổi tiếng khắp Hồng Kong mà cậu biết trước giờ chưa từng thấy qua bộ dạng này bao giờ.
Diệp Thiên quay sang A Đinh khoát khoát tay bảo:
- Không có việc gì thì ông đem thức ăn đi đi. Chúng tôi một lát nữa sẽ qua, phải rồi, có rượu ngon thì đem mấy bình ra, tôi phải uống với sư huynh mới được.