Thiên Tài Tướng Sư

Chương 155: Thu nhập ngày đầu tiên



- Diệp…Diệp Đại Sư, vật này dùng kiểu gì?

Nghe Diệp Thiên nói xong, ông chủ Lôi hai mắt sáng lên, chăm chăm nhìn lá bùa trên tay Diệp Thiên, nóng lòng muốn nhanh chóng cầm về tay mình ngắm nghía.

Mặc dù trước đây Lôi Vụ chưa từng tiếp xúc qua một loại pháp cụ nào, nhưng vừa nãy được nhìn cách chế tạo bùa, ông ta đã chiêm ngưỡng hết rồi, trong lòng cảm thấy đây quả là một vật thần kì.

- Tìm quyển sách nào đó kẹp vào, đặt vào túi xách theo bên mình là được…

Trông lá bùa Đào Hoa Bảo Trảm này, Diệp Thiên cũng có vài phần không nỡ. Dựa vào trình độ của cậu hiện tại mà có thể chế ra lá bùa này, quả là vượt quá khả năng cho phép. Lá bùa này không những hóa giải được nạn đào hoa sát, mà còn có công hiệu chiêu cát tránh hung, chiêu tài tiến bảo.

- Cảm ơn ngài, Diệp đại sư!

Nhìn thấy Diệp Thiên cầm lá bùa đặt trên bàn, Lôi Vụ khẩn trương tìm một quyển sách nhỏ vừa vặn, cẩn thận kẹp lá bùa vào trong.

Nhận được vật thần bí về tay, uy phong của Lôi Vụ liền trỗi dậy. Nghe xong mấy câu, hướng về phía Diệp Thiên, hỏi:

- Diệp Đại Sư, có phải chỉ cần chờ người đến sắp đặt lại phòng nữa, nạn đào hoa của tôi sẽ được giải hoàn toàn?

Diệp Thiên gật đầu, trả lời:

- Đúng thế. Lát nữa lấy quả hồ lô tôi mua treo ở trước cửa phòng ngủ. Ngoài ra trong thời gian này ông dùng cái gối hình hổ kia đi, ba tháng sau thì đổi cái khác…

Hồ lô có thể hút khí đào hoa sát. Đúng ra miệng hồ lô còn phải bôi thêm chu sa, trong bụng hồ lô phải có muối để tiêu trừ sát khí. Tuy nhiên, công hiệu cũng không tăng lên được bao nhiêu, nên Diệp Thiên cũng lười chẳng muốn làm.

Còn về hai cái gối đầu hổ, là do Lôi Vụ tuổi Thân. Dần Thân vốn dĩ xung khắc nhau. Diệp Thiên dùng chiêu này là lấy độc trị độc, nhanh chóng giải trừ sát khí ám đặc trong ngôi biệt thự này.

Thực ra sau khi có được lá bùa Đào Hoa Bảo Trảm này rồi, Lôi Vụ chuyện gì cũng không dám làm, nửa năm sau cũng không có án đào hoa sát nào. Nhưng đó mới giải quyết được một phần, chỉ có thay đổi lại phong thủy gian phòng, ông ta mới có thể yên tâm kê cao gối ngủ.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng phanh xe dừng lại, Diệp Thiên hơi nhíu mày lại, bảo:

- Lôi Tổng, cứ theo tôi dặn dò mà làm, về cơ bản không có vấn đề gì rồi. Vừa nãy chế bùa mệt quá, tôi về trước đây…

Diệp Thiên không phải là cố làm ra vẻ, hồi nãy liên tiếp mấy lần kết tập trung nguyên khí trời đất, quả thực thấy rất mệt mỏi. nhất là nội thương của cậu vẫn chưa lành, bây giờ vẫn trong thời gian dưỡng sức. Tùy tiện tiêu hao nguyên khí, đối với việc hồi phục sức khỏe không hề có lợi chút nào.

- Diệp đại sư, ngài ngồi chơi một lát đã. Tôi lấy xe đưa ngài về…

Nghe Diệp Thiên nói thế, Lôi Vụ vội đứng dậy, rót tiếp một chén trà nữa mời Diệp Thiên, rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.

- Diệp đại sư, đến gấp quá, trong nhà chỉ còn chút tiền mặt này, nếu ngài chê ít, xin đợi tôi ra ngoài rút tiền về…

Lôi Vụ quay lại, tay phải cầm một cái túi văn phòng màu đen đặt trước mặt Diệp Thiên.

Thấy Diệp Thiên mở túi định xem, ông chủ Lôi vội nói:

- Trong này có 30 vạn, Diệp Đại Sư thấy sao?

- 30 vạn được rồi. Đủ rồi…

Diệp Thiên thẳng thắn gật đầu, trong lòng nghĩ xem như họ Lôi này còn biết làm người. Nếu như không có màn mua bán 5 vạn mở đầu, Diệp Thiên chắc đã lỗ nặng trong vụ này rồi.

Cái giá 5 vạn chỉ là để giúp Lôi Vụ thay đổi phong thủy trong nhà ở, chứ không bao gồm lá bùa chú đó. Phải biết, nếu đặt vào tay người trong nghề, lá bùa Đào Hoa Bảo Trảm đó cũng đáng giá mấy chục vạn rồi.

- Diệp Thiên Đại Sư, vậy để tôi đưa ngài về trước…

Thấy sắc mặt Diệp Thiên không tỏ chút gì bất mãn, ông chủ Lôi trong lòng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Thành thật mà nói, lúc nãy khi nghĩ nên trả Diệp Thiên bao nhiêu, trong lòng Lôi Vụ cũng lăn tăn đôi chút, sau cùng đành cắn răng lấy hết tiền mặt trong hòm sắt bảo hiểm ra.

Những cái khác chưa cần biết, chỉ biết từ lúc có lá bùa này trong tay, ông chủ Lôi cảm thấy khoan khoái hẳn, chứng mỏi lưng nhức chân cũng biến mất. Chỉ dựa vào điểm này, cũng đáng bỏ ra từng ấy tiền rồi.

Đi theo những công nhân kia vào biệt thự là một người em họ của Lôi Vụ. Đưa chìa khóa biệt thự cho cậu em xong, Lôi Vụ đích thân lái xe đưa Diệp Thiên về.

Từ chối lời mời ăn tối, Diệp Thiên quay về công ty.

- Diệp Tổng, chào ngài!

Không giống với không khí ồn ã buổi chiều, Diệp Thiên không có mặt ở đây, trong công ty cũng yên tĩnh hẳn. Đẩy cửa kính bước vào, một cô gái vội vàng đứng dậy.

- Vệ Tổng còn ở đây chứ?

Diệp Thiên gật đầu, cậu nhận ra cô gái này chính là nhân viên ở công ty Vệ Hồng Quân, hôm nay đặc phái đến công ty cậu phụ tá.

- Có thưa ngài, Vệ Tổng vẫn đang đợi ngài…

Ánh mắt cô gái nhìn Diệp Thiên có chút kỳ quặc. Ở đây một ngày rồi, cô đương nhiên biết Diệp Thiên kinh doanh cái gì. Nhưng theo cảm quan của cô, tên Diệp Thiên lừa đảo này tại sao lại có nhiều ông chủ hâm mộ đến vậy?

- Ừ, hôm nay phiền tới các cô rồi, sau nhất định sẽ có tiền thưởng…

Với nhãn lực của Diệp Thiên, có gì mà không nhìn ra ý nghĩ của cô gái. Nhưng cậu cũng không muốn giải thích nhiều. sau khi bước được mấy bước tiến về phòng làm việc, đột nhiên quay đầu lại bảo:

- Cô sắc mặt hơi xanh, môi thiếu hồng hào, chắc hẳn "nguyệt sự" không ổn rồi. Nên sắp xếp thời gian đến bệnh viện kiểm tra đi, tránh thành bệnh mãn tính…

Vừa rồi lúc chào hỏi Diệp Thiên quan sát cô gái này hai gò má và giữa mũi nổi gân xanh, sắc môi nhợt nhạt, đây là biểu hiện của ám khí, Diệp Thiên trình độ Đông y gà mờ cũng có thể đoán ra.

- Nguyệt sự?

Cô gái nghe xong những lời của Diệp Thiên, ngây người ra, rồi lập tức phản ứng lại, mặt đỏ phừng phừng, ném ánh nhìn tức tối vào phía sau Diệp Thiên .

Kinh nguyệt của cô gần đây đúng là không đều thật, một hai tuần liền đến một lần. Không ngờ lại bị tên đại sư này đoán trúng.

- Chú Vệ, hôm nay thật phiền chú quá. Tối nay cháu mời, đi đâu tùy chú chọn!

Bước vào căn phòng làm việc nhỏ của mình, Diệp Thiên tiến về phía chú Vệ đang gục đầu trên bàn, cầm cái bàn tính gõ gõ lên người Vệ Hồng Quân gọi ông dậy nói chuyện.

- Tên tiểu tử này đừng có lôi thôi nữa, chú phải tính xong mấy sổ sách này…

Vệ Hồng Quân chẳng buồn ngẩng đầu lên, giơ tay khoát khoát Diệp Thiên, lại tập trung toàn bộ sức chú ý vào cái bàn tính.

Mấy phút sau, Vệ Hồng Quân mới ngẩng mặt lên nhìn, nửa cười nửa không nhìn Diệp Thiên:

- Thế nào? Lần này xuất quân lừa được bao nhiêu?

Vì con gái và Diệp Thiên có quan hệ bạn bè, lại quen biết Diệp Thiên được hai năm rồi, nên Vệ Hồng Quân lúc ở riêng với Diệp Thiên, trò chuyện rất thoải mái.

- Làm ăn chỉ sợ làm không tốt, lần này thiếu chút nữa thì phải đền tiền rồi…

Diệp Thiên thả phịch người ngồi xuống ghế sofa, cầm cái túi đen ném về phía Vệ Hồng Quân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Một, hai, ba, bốn, năm…

Vệ Hồng Quân mở ra, thấy bên trong một tập tiền còn nguyên đai, liền lôi ra ngoài, không kìm được kêu lên:

- Tên tiểu tử này còn không biết vừa ý sao, ra ngoài chưa đầy hai giờ đồng hồ, đã thu được 30 vạn rồi. Nghề này cũng kiếm được tiền đấy chứ?

Vệ Hồng Quân vẻ ngoài hơi chút kiêu cao ngạo, nhưng bên trong thì lại rất khiếp sợ. Ông ta không phải là người chưa từng thấy tiền, bản thân là đại gia hàng trăm triệu, con số 30 vạn này thật sự không là gì trong mắt ông ta.

Nhưng nghĩ tới bản thân mình khi còn ở tuổi Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân vẫn còn đeo tạp dề đứng trong xó bếp nhà mình xào rau, một ngày kiếm được một trăm tám mươi tệ là đã cười híp cả mắt lại rồi, hoàn toàn không thể so được với Diệp Thiên.

Hơn nữa Vệ Hồng Quân ý thức được rằng, nếu như Diệp Thiên có thể giải nguy cứu nan cho những ông chủ này, thì mối quan hệ tích lũy lại thật đáng sợ. Sau này trong việc làm ăn kinh doanh, ắt hẳn sự nâng đỡ tự nhiên sẽ đến.

Nhìn thấu trong đầu Vệ Hồng Quân đang nghĩ gì, Diệp Thiên cười bảo:

- Chú Vệ, tiền này kiếm không phải dễ, hôm nay còn tổn hại một ít nguyên khí. Hơn nữa làm nghề này của chúng ta, rất ít khi đi kinh doanh một lĩnh vực khác…

Tục ngữ nói: "Bói người không bói được mình." Nếu Diệp Thiên nhúng tay vào những chuyện thế sự ngoài lề, Thiên Cơ tất sẽ bị rối loạn, nhiều sự rắc rối tất sẽ xảy ra. Vì vậy, những người ăn cơm bằng phong thủy bói toán, thường sẽ không bao giờ can thiệp vào những ngành nghề kinh doanh cụ thể.

- Phải rồi, chú Vệ. chú hồi nãy đang tính toán gì thế?

Diệp Thiên chuyển đề tài. Nói chuyện với những người ngoài nghề, thật đúng là đàn gảy tai trâu. Bản thân mình nói không rõ đối phương cũng khó lòng hiểu được.

- Tính xem thu nhập của cháu ngày hôm nay…

Nhắc đến cái này, Vệ Hồng Quân hai mắt lập tức sáng lên, cầm tờ giấy trong tay, đến trước mặt Diệp Thiên, làm điệu bộ kính cẩn bảo:

- Diệp đại sư, ngài bấm tay tính xem, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền?

- Được rồi, chú Vệ, chú đừng có trêu cháu nữa…

Diệp Thiên cười nhăn nhó:

- Nếu cháu có bản lĩnh còn phải mở công ty làm gì? Trực tiếp đến thẳng sân vận động bên kia tính xem tờ xổ số nào sẽ trúng thưởng chẳng phải là đỡ mất sức hơn sao?

Những gì Diệp Thiên nói là thật lòng. Mấy năm nay nhà nước phát hành mở thưởng xổ số, Diệp Thiên mấy hôm trước ở sân vận động đụng phải, trong đầu vội gieo một quẻ, tiêu mất 400 tệ ôm hai trăm vé.

Nào ai biết sau khi mở thưởng, hai trăm vé này đến một cái chìa khóa làm quà an ủi cũng không trúng, giải phụ cũng trượt. Lại chính là người bên cạnh cậu trúng con xe Santana trị giá 10 vạn. chuyện này khiến cho Diệp Thiên hiểu rồi, trên đời này còn nhiều thứ cậu không tính ra được lắm.

- Tên tiểu tử này, tốc độ cháu kiếm tiền cũng đâu thua gì xổ số…

Câu nói của Diệp Thiên cũng khiến cho Vệ Hồng Quân bật cười, cầm tờ giấy trong tay đặt trước mặt Diệp Thiên, bảo:

- Không tính 30 vạn cháu cầm về, ngày hôm nay tổng cộng thu được hai mươi tám vạn năm nghìn tệ, ngoài ra còn thêm phó giám đốc Tạ và chủ nhiệm Vu mỗi người 30 vạn, ngày mai đến giao tiền…

- Vậy…ngày đầu tiên…tổng cộng kiếm được bao nhiêu?

Nghe xong con số đấy, Diệp Thiên cũng sững sờ kinh ngạc.

Diệp Thiên không phải chưa từng làm qua vụ kinh doanh bạc triệu, nhưng lần đó chỉ là làm ăn chút ít để giải thoát khó khăn cấp bách thôi. Chứ không như lần này. Cảm giác hoàn toàn khác nhau.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv