Đêm cùng ngày, tin tức Nam Hải Ma Vực lại bị cướp sạch lan tràn ra ngoài.
Ở Ngũ Hành Vực, mấy người Triển Vân Gian, Hỏa Dương công chúa đều nghiên cứu những tin tức làm người ta kích động.
- Lâm Minh thật là làm người ta bất ngờ, vốn tưởng Huyễn Vô Cực xuất quan, Lâm Minh sẽ suy sụp một thời gian, thậm chí Cự Côn cũng có thể sẽ bị Huyễn Vô Cực chế ngự. Không ngờ Lâm Minh đánh vào Nam Hải Ma Vực, một mình đánh cho Nam Hải Ma Vực từ tông môn ngũ phẩm rớt thành tông môn tứ phẩm.
Hỏa Dương công chúa hưng phấn nói, Triển Vân Gian hít mộthơi, lắc đầu:
- Đâu chỉ rớt xuống tông môn tứ phẩm, nếu Huyễn Vô Cực không trở về Nam Hải Ma Vực, chỉ sợ Nam Hải Ma Vực sẽ vì Lâm Minh mà giải thể. Dường như lúc Lâm Minh mới trở về thực lực còn chưa bằng Mệnh Vẫn tầng hai, lúc này mới qua mấy tháng, hắn chỉ dựa vào sức mình mà làm được tới mức này, thật là khó tin...
Cách nhau mấy tháng, hai lần tắm máu, còn có một lần là công khai xông vào Nam Hải Ma Vực, đào cả linh thổ lẫn gốc rễ của dược viên Ma Vực đem đi mất. Một cái tông môn ngũ phẩm ở trước mặt Lâm Minh giống như dê chờ làm thịt, tùy tiện mổ xẻ.
Lần đầu tiên Lâm Minh tắm máu Nam Hải Ma Vực là dựa vào lực lượng của Cự Côn, tàn sát đệ tử cấp thấp. Còn lần thứ hai tắm máu Nam Hải Ma Vực, lại dựa vào chiến lực của bản thân, chỉ giết võ giả đẳng cấp cao.
Bảy đại trưởng lão Mệnh Vẫn đều không may mắn thoát được, hơn hai mươi hộ pháp Toàn Đan chôn cùng, trong đó phần lớn là Toàn Đan trung hậu kỳ.
Hơn nữa nghe nói những người này đều bị Lâm Minh đuổi giết mà phân tán chạy trốn, điều này cũng trong tình lý, không ai là kẻ ngốc. Nhưng mà... Chính là dưới tình huống như thế, cũng không tránh khỏi kết cục toàn quân bị diệt!
Phân tán chạy trốn, vẫn bị giết toàn bộ, đây là ma quỷ ư?
Năng lực giết người như vậy vượt quá cách giải thích bình thường, làm cho các võ giả Nam Hải Ma Vực lâm vào tuyệt vọng, cộng thêm một câu Lâm Minh để lại trước khi đi, “Kẻ ở lại Nam Hải Ma Vực, chết!”.
Một câu, viết như ẩn chứa ý cảnh giết chóc, võ giả tu vi yếu chỉ liếc qua là sẽ bị thương.
Hiện giờ toàn bộ Nam Hải Ma Vực không còn một trưởng lão Mệnh Vẫn, một câu đó luôn nằm trong tông môn Nam Hải Ma Vực, không ai dám xóa đi.
Như vậy, võ giả Nam Hải Ma Vực bắt đầu xuất hiện bỏ chạy phạm vi lớn.
Võ giả gia nhập tông môn, chính là vì tài nguyên tu luyện cùng linh địa tông môn. Hiện tại tài nguyên tu luyện của Nam Hải Ma Vực bị Lâm Minh phá hủy quá nửa, trước sau bị cướp sạch ba lần, ngay cả mạng cũng không được đảm bảo, còn ở lại tông môn như vậy thì có ý nghĩa gì?
Người đều có tính hùa theo, khi võ giả đầu tiên bắt đầu cân nhắc chạy trốn, liền có võ giả gia nhập vào đội ngũ trốn chạy. Dù sao trời đất to lớn, không phải chỉ có mỗi một tông môn Nam Hải Ma Vực.
Tuy nhiên cũng có võ giả nghĩ tới còn có Huyễn Vô Cực cùng Huyễn Vũ Thiếp ở đó, lưu lại biểu lộ trung thành. Tuy nhiên bọn họ cũng lo lắng sợ sệt, không dám trở lại ba đảo Ma Vực, chỉ trốn trên đảo nhỏ xung quanh, sợ bị Lâm Minh tìm ra giết bỏ.
Cái gọi là trung thành của những người này, kỳ thật là thấy được Nam Hải Ma Vực xói mòn nhiều nhân viên, hy vọng ở lại sẽ được chia nhiều chỗ tốt, còn xa mới nói tới trung thành. Nếu Huyễn Vô Cực cùng Huyễn Vũ Thiếp chậm chạp không trở lại chủ trì đại cục, sớm muộn gì những người này cũng sẽ bỏ đi. Cho nên Triển Vân Gian mới nói, Nam Hải Ma Vực bị một mình Lâm Minh làm cho muốn giải thể!
Còn nếu Huyễn Vô Cực trở về, vậy tự nhiên không cần nói tới đuổi giết Cự Côn.
- Đúng là như nằm mơ, bốn năm trước chúng ta còn cùng Lâm Minh tham gia thọ yến của Thiên Quang thượng nhân, tuy rằng lúc đó chúng ta cũng đã có không ít chênh lệch với Lâm Minh, nhưng cũng không có chênh lệch quá đáng như vậy. Thật không biết mấy năm qua Lâm Minh đã trải qua những gì...
Bạch Ngạo Hiên đến từ Hàn Băng cung lắc đầu, cảnh giới của Lâm Minh hiện giờ, có muốn ngưỡng mộ cũng không được. Cập 𝗇hật t𝗋𝒖𝓎ệ𝗇 𝗇ha𝗇h tại ( 𝑻R𝒖M𝑻RU𝒀𝘌 N.𝓥N )
Vài ngày sau, Lâm Minh được gắn danh hiệu Sát Thần truyền khắp Nam Hải, dù là Đại Thiện Vực cách xa trăm vạn dặm cũng có người biết được tin tức Lâm Minh ba lần đánh Nam Hải Ma Vực.
...
Niêm Hoa lâu, tửu lâu có lịch sử ngàn năm, nằm ở Thiện thành.
Thiện thành trực thuộc Đại Thiện tự đệ nhất tông môn Đại Thiện Vực, thành chủ là cường giả Mệnh Vẫn, trong thành có thể tùy ý thấy được võ giả Tiên Thiên hay thậm chí là Toàn Đan, là tòa thành võ giả ở Đại Thiện Vực.
Niêm Hoa lâu nhìn như bình thường, kỳ thật tài liệu xây dựng tửu lâu này đều dùng kim loại chế tạo bảo khí địa giai. Từ sau khi Niêm Hoa lâu xây xong, đã ngàn năm trải qua gió táp mưa sa, vẫn bóng loáng như mới.
Trên phòng riêng ở lầu hai, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào kỳ lân vàng, đội tử kim quan, ở bên cạnh hắn là hai cô gái, một người ăn mặc như tiểu nha hoàn, một người khác là tiểu ni cô nhu thuận.
Ở đối diện nam nhân trẻ tuổi đội tử kim quan này là một mỹ thiếu niên tuấn tú khác thường, mặc kiểu thư sinh, tay cầm quạt. Nhìn kỹ, có thể phát hiện thiếu niên tuấn mỹ này mặt trắng không râu, không có hầu kết, ngón tay nhỏ nhắn, rõ ràng là một thiếu nữ mặc nam trang.
Thiếu nữ ăn mặc cổ quái lúc này đang phe phẩy quạt, cười hì hì nói:
- Dật Phong huynh, lần này chúng ta đi ra lịch lãm, vốn nghe nói Nam Hải bên này rất thú vị, còn muốn tới góp náo nhiệt, hiện giờ dường như bị Lâm Minh quấy rối, thế cục Nam Hải liền không rối loạn như vậy nữa, không có ý nghĩa mà. Nhưng nghe nói tên Lâm Minh này thiên phú yêu nghiệt, cũng không kém hơn Dật Phong huynh. Dật Phong huynh, ngươi cảm thấy sao?
Thiếu nữ giả nam trang này, cùng nam nhân Lý Dật Phong đối diện, đều đi ra từ bốn đại thần quốc, Lý Dật Phong chính là một vị hoàng tử trong bốn đại thần quốc.
Lần này bọn họ đi ra lịch lãm, vốn lựa chọn Nam Hải Ma Vực, không ngờ vừa đến Đại Thiện Vực liền nghe tin tức thế cục Nam Hải đột biến. Mà nhân vật làm Nam Hải biến đổi chính là Lâm Minh, vì thế cũng tiến vào tầm mắt của bọn họ.
Lý Dật Phong còn chưa nói, tiểu nha hoàn bên cạnh hắn liền không phục:
- Hừ, chỉ là đám nhà quê Nam Hải chưa thấy chuyện đời, một cái tuấn kiệt trẻ tuổi coi như không tệ nhảy ra liền bị bọn họ thổi phồng lung tung. Nếu để bọn họ đi bốn đại thần quốc xem thử, cam đoan sợ hãi rớt cằm bọn họ!
Tiểu nha hoàn nói tới đây, vẻ mặt đắc ý, như nghĩ tới những người địa phương nhỏ này thấy được tình cảnh trung ương bốn đại thần quốc, nó nhất định giống như nhà quê vào thành thị.
Ngoài tiểu nha hoàn này ra, tiểu ni cô dung mạo thanh tú cũng gật đầu kiên quyết, tuy rằng không nói, nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt của nàng rõ ràng là tràn đầy lòng tin vào Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cười hắc hắc, ưỡn lưng một cái, vừa xỉa răng vừa nói:
- Không có ý nghĩa, cả ngày đấu qua đấu lại làm cái quỷ gì chứ. Đời người tốt đẹp, không đi ăn uống chơi đùa, phong hoa tuyết nguyệt, mỗi ngày giành nhau hạng nhất, đầu óc hỏng rồi mà!
Lý Dật Phong đội tử kim quan, mặc áo bào kỳ lân, nhìn rất tuấn tú cao quý, nói chuyện lại là một phong cách hoàn toàn khác. Hắn cầm lấy bầu rượu, kề miệng uống một ngụm, chậc chậc khen ngợi:
- Niêm Hoa Lạc Diệp tửu ủ ngàn năm của Niêm Hoa lâu này thật là không tệ, lần này đến đây ta nhất định phải mang hai hũ về. Chỉ là đáng tiếc, không có tiểu cô nương ca hát góp vui, Thiện thành này đúng là cổ hủ, không hay, không hay.
Lý Dật Phong vừa nói, vừa lắc đầu thở dài.
Nghe những lời hoàn toàn không ựa vào được của Lý Dật Phong, thiếu nữ nam trang kia liền mặt phủ sương lạnh.
- Lý Dật Phong, lần này ngươi ra ngoài, mỗi một hành động lời nói của ngươi ta đều ghi lại, báo cáo cho thượng thần đại nhân.
Lý Dật Phong mặc kệ:
- Báo thì báo đi, dù sao ta đã vi phạm tám trăm điều quy củ, nhiều rận không sợ cắn, ngươi có ghi thêm mấy cái thì có là gì chứ.
Lý Dật Phong ra vẻ như ngươi cắn ta đi, ta không sợ, làm cho người ta tức muốn tắt thở.
- Ngươi...
Thiếu nữ cắn răng bạc, còn tiểu nha hoàn của Lý Dật Phong ở bên kia lại che miệng cười trộm.
Thiếu nữ hung tợn nói:
- Lý Dật Phong, nếu ngươi còn quá đáng, thượng thần đại nhân sẽ bắt ngươi về.
- Hắc, vậy phải xem hắn có bắt được ta không, thật vất vả ra ngoài chơi một lần, còn chưa chơi đủ nữa, ta làm sao có thể trở về cho đám lão già kia nhốt. Con bà nó, nhắc tới những lão già kia là cả người ta nổi da gà, từ sau khi lão già kia sinh ra ta, mỗi người đều luôn híp mắt nhìn ta, sờ tới sờ lui trên người ta, con bà nó, còn trở về ta sẽ bệnh mất!
Lý Dật Phong nói rồi liền nâng ly uống, bỗng nghĩ tới, vẻ mặt lộ ra tươi cười không có ý tốt.
- Lâm Minh này có chút thú vị, trạm tiếp theo xác định ở Nam Thiên Vực, ta đi gặp hắn rồi nói tiếp.
...
Lúc này, hải vực biển sâu Nam Hải, Huyễn Vô Cực sắc mặt âm trầm ở trong nước biển. Trước mặt hắn, Huyễn Vũ Thiếp không dám thở mạnh, một tay đặt trước ngực, cúi đầu, chờ lệnh của Huyễn Vô Cực.
Huyễn Vô Cực lạnh lùng nói:
- Vũ Thiếp, ngươi trở về trước, ổn định lòng người.
Huyễn Vũ Thiếp nghe Huyễn Vô Cực ra lệnh như thế, trong lòng căng thẳng.
Trở về?
Nếu nàng trở về, chưa nói có thể ổn định lòng người hay không, mấu chốt là với thực lực của nàng, đối mặt với Lâm Minh chỉ sợ không chống đỡ được năm chiêu. Một khi gặp phải Lâm Minh đánh tới, nàng chết là chắc.
Đây là bảo nàng chịu chết ư?
Huyễn Vũ Thiếp mấp máy môi, muốn nói gì, trong mắt Huyễn Vô Cực lóe tia sáng lạnh.
- Sao hả? Có vấn đề gì?
- Không có...
Huyễn Vũ Thiếp thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng phát lạnh. Đối với Huyễn Vô Cực, ngoài hắn ra, tất cả mọi người chỉ là con cờ của hắn mà thôi.
Đây là bi ai của nàng, bi ai của không đủ thực lực, nàng cắn môi, đè xuống tâm tình, nói:
- Ta có nên dẫn môn nhân chuyển sang nơi khác?
- Tự ngươi làm chủ, chống đỡ năm tháng là được.
Huyễn Vô Cực mặt không đổi sắc, Nam Hải Ma Vực đã thành thế này, so với đi ổn định lòng của các võ giả Tiên Thiên, Toàn Đan kia, còn không bằng tập trung lực lượng đánh chết Cự Côn. Chỉ cần Cự Côn vừa chết, bắt lấy Mục Thiên Vũ, chắc chắn có thể bức Lâm Minh đi ra.
Thừa dịp thực lực Lâm Minh hiện tại còn chưa hoàn toàn trưởng thành, phải giết hắn, để lại sẽ là hậu họa vô cùng.
- Ha ha, Huyễn trưởng lão anh minh!
Ở bên cạnh Huyễn Vô Cực, tộc trưởng bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên cười to nói:
- Đại trượng phu nắm được bỏ được, những môn nhân phản bội kia đều là thứ không đáng tin cậy. Lần kiếp nạn này đối với Nam Hải Ma Vực là một trận suy sụp, nhưng đồng thời cũng là chuyện tốt. Thông qua lần thử thách này, kẻ đi đều là thứ bất trung, ở lại đều là tinh anh, đến lúc đó lấy những tinh anh này làm cơ sở, cộng thêm Huyễn trưởng lão, xây dựng lại Nam Hải Ma Vực cũng không khó! Bản vương sẽ toàn lực ủng hộ Huyễn trưởng lão.
Mục đích của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên chính là trái tim cùng Long cốt của Cự Côn, đương nhiên mong muốn Huyễn Vô Cực tiếp tục ở lại đánh chết Cự Côn.
Huyễn Vũ Thiếp nghe lời nói an ủi của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên, nghe sao cũng có mùi vị như cười trên nổi đau của kẻ khác. Nàng hận nghiến răng nghiến lợi, thật muốn một kiếm đâm chết con khỉ già này.
Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể nhịn xuống, lạnh lùng nói:
- Nam Hải Ma Vực ta làm sao vượt qua kiếp nạn này, không cần các hạ bình luận!
- Hắc, Huyễn tông chủ thật đúng là hoa hồng có gai, có hương vị...
Lão khỉ mắt xanh mắt điếc tai ngơ với lời nói phản kích của Huyễn Vũ Thiếp, lại quay sang đùa giỡn Huyễn Vũ Thiếp. Hắn đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên trước mặt hắn bỗng hiện ra sóng nước, màu lam lóe lên.
Tiếng nói truyền vào tai tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên, tiếp theo, tươi cười trên mặt lão khỉ cứng lại.
Một hồi sau, mặt khỉ của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên từ lam chuyển xanh, từ xanh chuyển lục, mắt hắn như phun ra lửa.
Trong tộc truyền đến tin tức, bốn canh giờ trước hoàng cung bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên bị Lâm Minh đột kích, tổn thất bốn thân vương Mệnh Vẫn, hai mươi tướng quân Toàn Đan! Ngoài ra, còn có mấy chục võ giả Hậu Thiên kỳ Tiên Thiên kỳ bị dư sóng chiến đấu lan tới giết chết!
Trước khi Lâm Minh đi, cũng để lại một câu trên quảng trường hoàng cung bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên, Một ngày giết mười người, biển sâu không lưu được!
Một câu để lại này, võ giả dưới Toàn Đan không thể đến gần.
- Khốn kiếp!
Tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên giận muốn lộn ruột, Lâm Minh đang uy hiếp hắn, chỉ cần một ngày hắn không về, một ngày Lâm Minh sẽ giết mười người!
Trước đó tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên cũng không ngờ tới, Lâm Minh lại đi tập kích bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên bọn họ. Bộ tộc của bọn họ ở đáy biển sâu tám ngàn trượng, dưới độ sâu này, sức chiến đấu, tốc độ, lực lượng của võ giả loài người sẽ bị suy yếu rất nhiều, còn Bích Nhãn Hải Viên thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lâm Minh lại không có ai cung cấp bí thuật tránh nước, hắn làm sao có thể một hơi giết bốn vị thân vương Mệnh Vẫn?
Bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên, hoàng cung trong tộc chỉ để lại bốn thân vương Mệnh Vẫn, toàn quân bị diệt, nếu còn nhiều hơn, chỉ sợ cũng sẽ nằm lại ở đó! Cho dù Huyễn Vô Cực đi, nhiều lắm cũng chỉ ám sát một hai người, không có khả năng giết hết mọi người.
Rốt cuộc Lâm Minh dùng biện pháp gì, có thể toàn diệt người hắn muốn giết, làm cho đối phương muốn chạy trốn cũng không được?
- Tộc trưởng, có chuyện gì?
Tộc nhân Mệnh Vẫn tầng hai ở cạnh tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên lo lắng hỏi, rõ ràng vừa nãy tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên nhận được tin tức vô cùng tồi tệ. Kỳ thật hắn vừa hỏi, trong lòng đã có suy đoán, chỉ là muốn tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên chứng thực tình huống rốt cuộc tồi tệ tới mức nào.
Tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên căn bản không muốn nhiều lời, tâm tình hắn lúc này kém tới cực điểm, vốn Nam Hải Ma Vực chịu thảm Lâm Minh tàn sát, hắn còn có lòng dạ cười khi người gặp họa, nhưng đảo mắt lại tới phiên bộ tộc của mình.
Huyễn Vũ Thiếp thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên, nàng tâm trí hơn người, tự nhiên cũng đoán ra được tin tức của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên nhận được.
Nàng như cười như không nhìn tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên, dùng giọng điệu “quan tâm” hỏi.
- Các hạ có chuyện gì thế, không lẽ trong tộc các hạ xảy ra chuyện gì?