Thánh Mỹ sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của thằng bé (con bé), hạnh phúc qua một đời.
Nhìn thằng bé (con bé) từ cất tiếng khóc chào đời, ê a tập nói. Nhìn thằng bé (con bé) chậm rãi trở thành, kết hôn sinh con. Nhìn thằng bé (con bé) dần già đi, chết thọ.
Chỉ cho đứa bé sinh mệnh ngắn ngủi, để thằng bé (con bé) sinh ra thật bình thường, chết trước khi Hồn Đế xuất quan. Khiến thằng bé (con bé) hoàn toàn tin mình là phàm nhân, để nó sống trong giấc mơ Thánh Mỹ bện ra.
Nhưng khi Thánh Mỹ đặt quyết tâm thì nàng do dự, nàng không thể tưởng tượng chờ lúc nàng trút hết ký thác tình cảm, đứa trẻ chết đi thì nàng còn lại gì?
Sống ở trong ký ức sao?
Một con sâu nhỏ sống trong cành khô lá úa mãi mãi không biết thế giới rộng lớn, xinh đẹp. Muốn nhìn thế giới rộng lớn thì phải bước lên đ ỉnh võ đạo, quá nhiều ràng buộc không cách nào kiên định bản tâm.
Nhưng mà...
Nếu bỏ đi hết thảy ràng buộc, đời người còn lại gì?
Những ngày đó Thánh Mỹ cảm thấy chính mình mờ mịt bất lực, thai nhi trong bụng phát dục từng ngày, nàng không thể ngồi xem loại chuyện này xảy ra.
Thế là Thánh Mỹ phong ấn thai nhi phát dục.
Thánh Mỹ rất khó nhìn rõ tương lai của mình, không muốn tùy tiện sắp đặt vận mệnh cho đứa trẻ.
Nhưng cứ chờ, đợi khi Hồn Đế xuất quan thì bi kịch là không thể tránh khỏi.
Thánh Mỹ cảm giác chính mình rơi vào tử ụcc. Chẳng lẽ ký thác duy nhất trong sinh mệnh của nàng cũng phải mất đi sao?
- Mẫu thân... Đang lo cái gì?
Khi Thánh Mỹ chìm trong mờ mịt thì đột nhiên giọng con nít non nớt mềm nhẹ vang lên.
Thanh âm đụng vào mảnh mềm mại nhất trong lòng Thánh Mỹ.
Người Thánh Mỹ run rẩy.
Thánh Mỹ chợt cúi đầu nhìn bụng mình, nỗi lòng như sóng triều dâng trào, dao động kịch liệt.
Thánh Mỹ cảm nhận được rồi, nàng cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé đó dao động.
Đây là con của nàng, máu mru liền nhau!
Trong phút chốc cuộc sống mấy vạn năm của Thánh Mỹ, trong lòng dựng lên hết thảy tín niệm sụp đổ trước giọng con nít non mềm kia.
- Mẫu thân... Ta nóng quá...
Giọng con nít mơ hồ dường như rất đau:
- Hình như có lửa đang đốt ta, không mở mắt ra được.
Lửa?
Lửa ở đâu?
Thánh Mỹ luống cuống, thần niệm của nàng chui vào bụng, thoáng chốc nàng như rớt xuống cửu u Thâm Uyên.
Trong bụng Thánh Mỹ có một lực lượng hung ác lửa Thâm Uyên đốt cháy tất cả bao lấy con của nàng, muốn luyện hóa sinh mệnh nhỏ.
Là chưởng của Hồn Đế để lại lực lượng trong người Thánh Mỹ.
- Không!!!
Thánh Mỹ cảm giác tim bị cây búa chém đứt, hai tay liều mạng ấn bụng, dùng lực lượng hàn băng trung hòa lực lượng tà ác của Hồn Đế, bảo vệ con mình.
Nhưng khi Thánh Mỹ phát ra lực lượng hàn băng tiếp xúc lửa Thâm Uyên ngập trời thì như băng hoa rơi vào nước thép nóng bỏng hòa tan ra.
Lực lượng của Hồn Đế quá cường đại, thực lực Thánh Mỹ không lay động được.
Chênh lệch quá xa!
- Mẫu thân, có lẽ ta sắp chết, đau quá...
- Đừng... Đừng... Con của ta! Mẫu thân sẽ cứu ngươi, cố lên, cố lên đi!
Nghe giọng con nít yếu dần, Thánh Mỹ cảm giác trái tim đã vỡ nát rồi. Thánh Mỹ rất hận, nàng hận mình tại sao yếu như thế!
Thiên kiêu buồn cười, đỉnh võ đạo gì? Thánh Mỹ không thể bảo vệ chính con của mình!
- Mẫu thân... Có lẽ ta... Không chống chọi nổi nữa... Ta ở trong người mẫu thân rất lâu, không nhớ bao nhiêu lâu... Thật ra ta rất muốn ra đời, nhìn... Nhìn mẫu thân một cái...
- Mẫu thân của ta... Chắc chắn rất đẹp...
Giọng con nít thỏ thẻ ngừng tại đây, như đang nói mớ bị đánh gãy.
Hai tay Thánh Mỹ run run, linh hồn run rẩy. Nhưng trong bụng Thánh Mỹ không còn chút tiếng động, không có dao động sinh mệnh nhỏ yếu nữa.
Tất cả tựa như chưa bao giờ tồn tại.
- Không... Không... Không!!!
Thánh Mỹ liều mạng bóp bụng mình, móng tay đâm thủng da thịt mịn màng, máu tươi đầm đìa. Mắt Thánh Mỹ đỏ ngầu, tóc tai bù xù như nữ ma.
Con của nàng chết rồi.
Ký thác duy nhất trong sinh mạng của nàng không còn nữa.
Thánh Mỹ ngước đầu lên, đôi mắt chảy hai hàng huyết lệ đỏ thẫm.
Hồn Đế!
Thánh Mỹ hận không thể nuốt sống thịt Hồn Đế, uống máu của gã.
Trong nháy mắt đó tất cả lực lượng linh hồn của Thánh Mỹ đốt chyá, như núi lửa tuôn trào xông vào hồn hải của 2edh ình thành bão tố đáng sợ.
Răng rắc! Răng rắc!
Thanh âm rạn vỡ, não vực của Thánh Mỹ, linh hồn hoàn toàn đốt cháy hình thành bão tố kh ủng bố không ngừng trùng kích thần phù chạm khắc linh văn màu đen. Thần phù đen hình thành lưới ánh sáng giam cầm bão tố.
Nhưng lúc này lưới ánh sáng có vết nứt nhỏ.
Thần phù không ngăn được!
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng vỡ càng lúc càng dày đặc, thần phù càng lúc càng ảm đạm. Bão tố như bứt phá ràng buộc, càng ngày càng lớn mạnh.
Vết rạn đã lan tràn đến toàn bộ lưới ánh sáng, lúc này lực lượng bị giam cầm hoàn toàn bùng nổ.
Bùm!
Vang tiếng nổ, lực lượng tuôn trào xé nát lưới ánh sáng và thần phù.
Thần phù vốn là ấn ký tinh thần, nó luôn phong ấn trong thức hải của Thánh Mỹ nhưng giờ khắc này nó hoàn toàn tan nát.
Cùng lúc đó, cách ngàn vạn thời không, trong linh hồn khổ hải, vô số xương khô phập phềnh.
Trên khổ hải có một thiếu niên mái tóc dài trắng tinh, mặt tái nhượt ngồi xếp bằng trên hòn đảo chất bằng xương khô tĩnh tọa điều tức.
Thiếu niên bề ngoài trẻ trung nhưng người toát ra tử khí chỉ xác chết mới có.
Thiếu niên chính là Hồn Đế Tam Thập Tam Thiên!
Từ sau khi đánh cắp vĩnh hằng chi hồn của Lâm Minh ở Thiên Diễn tinh, gần vạn năm nay Hồn Đế luôn bế quan.
Mặc kệ sóng hồn dấy lên, xương khô chìm nổi, vạn năm nay Hồn Đế tựa pho tượng không nhúc nhích chút nào.
Hôm nay Hồn Đế đang tĩnh tọa đột nhiên mở đôi mắt.
Hồn Đế nhìn một chỗ giữa hư không, đáy con mắt đục ngầu lóe tia hoảng sợ.
- Sao... Có thể?
Thiếu niên già nua đột nhiên đứng dậy, tóc trắng như tuyết tựa thác nước rũ xuống như lão yêu ẩn thế.
Biểu tình hờ hững, không biết bao nhiêu ức năm chưa từng dao động kịch liệt của Hồn Đế lúc này tràn đầy ngạc nhiên, khó tin.
- Nàng ấy... Phá tan... Ấn ký tinh thần của ta? Với thực lực của nàng tuyệt đối không thể xảy ra...
Đừng nói là Thánh Mỹ, dù tính cả Tam Thập Tam Thiên và Hắc Ám Thâm Uyên cũng không ai có thể giải ấn ký tinh thần Hồn Đế để lại.
Vì ấn ký kia cắm rễ sâu trong thức hải của Thánh Mỹ, dù có một người hồn lực ngang ngửa võ giả nhưng muốn cưỡng ép giải ấn ký tinh thần sẽ khiến thức hải của Thánh Mỹ tan vỡ.
Cho nên Thánh Mỹ phải tự mình phá tan ấn ký đó.
Hồn Đế vươn bàn tay phải trắng không chút máu, ngón cái xẹt qua mười ngón thôi diễn tính toán. Hồn Đế muốn tính ra là cái gì dẫn đến chuyện này xảy ra.
Nhưng Hồn Đế kinh ngạc phát hiện chuyện này phủ lớp sương mù tầng tầng che mắt gã, không xem rõ được.
Hồn Đế nhíu mày nói:
- Có chuyện gì?
Hồn Đế không thích cái gì vượt tầm kiểm soát của mình.