Trong nháy mắt đó, Lâm Minh đột nhiên tỉnh táo lại, cảm giác đau đớn vì nóng bỏng mang đến đã đi xa, gió lốc ngọn mãnh liệt dường như cũng ngưng lại, thậm chí hắn có thể cảm nhận được rõ ràng con Tích Dịch màu lam ở bên cạnh đang rít gào đau đớn.
Vắng lặng, vắng lặng...
Hô hấp của Lâm Minh trở nên chậm chạp nhẹ nhàng, ánh mắt cũng theo đó nhắm lại, thân thể tiến vào trạng thái Không Linh võ ý, linh hồn chi hải một mảnh yên tĩnh.
Nhưng cùng lúc đó, chân nguyên trong cơ thể hắn vận chuyển điên cuồng, hạt giống Tà Thần theo nhịp đập của trái tim Lâm Minh cùng nhau nhảy lên co rút lại.
“Hỏa Tinh!”.
Lâm Minh chợt mở ra hai mắt, rót toàn bộ chân nguyên thân thể vào trong Hỏa Tinh, không hề giữ lại chút nào.
Bằng vào Lôi Linh, Lâm Minh có thể cứng rắn chống lại công kích chính diện của Lôi Đình tích dịch màu lam.
Như vậy bằng vào Hỏa Tinh, đồng dạng Lâm Minh cũng có thể chống cự gió lốc ngọn lửa bùng cháy hừng hực này.
Một điểm Hỏa Tinh bằng cỡ hạt mè trở thành cọng rơm cứu mạng cho Lâm Minh!
“Phù!”.
Lực bùng nổ của ngọn lửa ẩn chứa trong Hỏa Tinh mở ra!
Cùng lúc đó dòng chảy nóng cháy táo bạo trong gió lốc ngọn lửa như thủy triều ào ào đi vào thân thể Lâm Minh, hai loại năng lượng va chạm kịch liệt ở trong thân thể Lâm Minh!
Đây chính là lực lượng của ngọn lửa do cao thủ Tiên Thiên Chí Cực phóng ra, chân chính là Chu Tước chi hỏa!
Mà Lâm Minh chẳng qua mới chỉ là một võ giả Luyện Cốt đỉnh phong, mặc dù có được Hỏa Tinh cũng khó mà chống lại!
Lực lượng của hạt giống Tà Thần phóng xuất ra ngay từ đầu đã bị áp chế toàn diện, mắt thấy gió lốc ngọn lửa sắp thiêu hủy toàn diện kinh mạch của Lâm Minh, tình cảnh hết sức chỉ mành treo chuông, bất chợt Lâm Minh rống to một tiếng, con ngươi hắn hiện ra màu hổ phách giống như Giao Long!
“Rống!”.
Từ trong cơ thể Lâm Minh phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp rõ to, thanh âm này không phải truyền ra từ trong cổ họng Lâm Minh, mà dường như là xương cốt toàn thân hắn va chạm phát ra tiếng gầm trầm thấp!
Trong nháy mắt đó, ở phía sau Lâm Minh xuất hiện một hư ảnh Thương Long, một khí tức hùng hồn mênh mang đột ngột bùng phát ra ngoài!
“Phù!”.
Chân nguyên của Lâm Minh ngưng hóa thành thực chất, hào quang màu xanh biếc như thanh lợi kiếm vạn trượng đâm thẳng về phía gió lốc ngọn lửa!
Màu xanh biếc này mang theo ỷ bất hủ muôn đời, tuy rằng khí thế kém rất xa so với gió lốc ngọn lửa, nhưng mặc cho ngọn lửa cắn nuốt như thế nào, chân nguyên xanh biếc kia cũng bất diệt không chút tổn hại... Mãi đến lúc gió lốc ngọn lửa hoàn toàn tiêu tan ở trong cơ thể Lâm Minh!
Ở thời điểm nguy cơ tới sống chết, Thương Long Nghịch Lân Chi Huyết dung hợp ở trong thân thể Lâm Minh, rốt cuộc đã thức tỉnh!
Ngay khoảnh khắc đó, Lôi Giao ở trên không trung đang giương nanh múa vuốt công kích nữ nhân áo đỏ, đột nhiên nghe một tiếng long ngâm như thế, thân thể nó chấn động mạnh, một ý khiếp sợ phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn rồi lan ra khắp toàn thân!
“Chân Long?”.
“Không... Không có khả năng! Thiên Diễn đại lục như thế nào có thể có Chân Long!?”.
Lôi Giao còn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem, trường kiếm màu máu của nữ nhân áo đỏ đã đâm thẳng tới.
Trong chiến đấu của cao thủ loại này, phân tâm là điều tối kị!
- Đi chết đi!
Lôi Giao mở ra mồm to như cái bồn máu, phun ra một viên lôi cầu thuần màu đen công kích nữ nhân áo đỏ. Cùng lúc đó, trường kiếm màu máu của nữ nhân áo đỏ cũng đâm vào thân thể Lôi Giao... Gió lốc ngọn lửa cuốn theo Lâm Minh cùng bảy tám con Lôi Đình tích dịch màu lam ném thật mạnh trên mặt đất quặng nguyên từ cách hang động Lôi Giao mấy trăm trượng xa. Lúc này cả người Lâm Minh trần trụi, thân thể nhiều chỗ bị cháy đen, tóc cháy sạch toàn bộ, vô cùng chật vật.
Nhưng mà, bằng vào lực chi phối của Hỏa Tinh đối với ngọn lửa, cộng thêm Nghịch Lân Chi Huyết thức tỉnh, Lâm Minh vẫn ngoan cường bảo vệ được kinh mạch toàn thân. Tuy rằng ở trong gió lốc ngọn lửa vẫn bị thương, nhưng không đến mức lưu lại ẩn thương ảnh hưởng tới tu luyện sau này, chỉ cần rút ra một thời gian điều trị một phen thì có thể khỏi hẳn.
Nhưng bảy tám con Lôi Đình tích dịch kia thì thảm rồi, nếu chúng không bị thương thì còn có thể miễn cưỡng cầm cự được, nhưng chúng vốn đã bị trọng thương ở trong chiến đấu, tiếp theo bị cuốn vào lốc xoáy ngọn lửa, trực tiếp bị thiêu đốt cháy sém toàn thân, nửa chết nửa sống.
Lâm Minh vừa rơi xuống đất, lập tức búng mình nhảy dựng lên quay đầu bỏ chạy!
Lúc này hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Lôi Đình sơn, chạy càng xa càng tốt!. Truyện Việt Nam
Mấy con Lôi Đình tích dịch cùng ngã trên mặt đất với hắn, đầu tiên còn không kịp phản ứng, đợi tới lúc chúng kịp phản ứng, Lâm Minh đã chạy ra ngoài trăm trượng.
Một con Lôi Đình tích dịch màu lam sậm gầm nhẹ một tiếng, chạy đuổi theo hướng Lâm Minh, dường như nó nhớ rõ, nhân loại này là từ miệng hang động của tổ tiên bị cuốn tới đây, chẳng lẽ hắn đã đi vào hang động của tổ tiên?
Nghĩ đến đây, con Lôi Đình tích dịch lam sậm này vô cùng phẫn nộ, hang động của tổ tiên, mặc dù là Lôi Đình tích dịch màu tím cũng không có quyền đi vào! Thế mà một nhân loại nhỏ bé lại dám khinh nhờn thánh địa trong tộc của chúng.
Theo Lôi Đình tích dịch lam sậm rống giận, mấy con Lôi Đình tích dịch khác cũng đứng lên chạy đuổi theo hướng Lâm Minh! Rốt cuộc là hung thú có huyết mạch Giao Long cao cấp, thân thể vô cùng cường hãn, dù là dư ba công kích của cao thủ Tiên Thiên cũng không hẳn có thể giết chết chúng!
Lâm Minh toàn lực vận dụng thân pháp, hiện tại hắn hận không thể sinh ra một đôi cánh, nhưng mặc dù hắn có được thân pháp Kim Bằng Phá Hư đỉnh cấp, tốc độ vẫn không bằng Lôi Đình tích dịch màu lam!
Luyện Cốt đỉnh phong đến Hậu Thiên đỉnh phong, chênh lệch suốt ba cảnh giới, không phải dựa vào thân pháp cao cấp mà có thể bù lại.
May mắn là Lôi Đình tích dịch màu tím tương đương với võ giả Tiên Thiên, bởi vì thực lực quá mạnh mẽ không có bị lốc xoáy ngọn lửa hút cuốn vào, nếu không hiện tại có khả năng Lâm Minh đã chết rồi!
Bảy tám con Lôi Đình tích dịch phẫn nộ phóng chạy như điên, nhất là con Lôi Đình tích dịch màu lam sậm kia, thực lực của nó đã tương đương với võ giả nửa bước Hậu Thiên, nó chạy băng băng tốc độ nhanh như tia chớp, hoàn toàn không phù hợp với hình thể của nó.
“Rầm rầm rầm!”. Mặt đất quặng nguyên từ bị con Lôi Đình tích dịch lam sậm chạy băng băng với tốc độ cao chân đạp nổ tung lên. Toàn thân nó vờn quanh tia chớp màu lam, tốc độ nhanh hơn gần gấp một nửa so với Lâm Minh!
Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Lâm Minh trấn định tâm thần lại, hắn nhớ rõ, cách không xa có một vực núi.
Tùy tiện bay lên không trung dễ dẫn tới chú ý của Lôi Giao, chỉ có nhảy xuống vực núi mới là lựa chọn tốt nhất!
“Roạt!”.
Con Lôi Đình tích dịch màu lam sậm truy đuổi gần nhất liền há mồm phun ra một đạo lôi đình màu lam sậm, cùng lúc đó, Lâm Minh đã nhìn thấy chỗ vực núi, khoảng cách chỉ có mấy chục trượng xa!
Hắn lăng không nhảy lên, thân thể xẹt qua một đường cong trên không trung, như mũi tên rời cung bắn thẳng xuống vực núi!
“Ầm!”.
Lôi đình màu lam chuẩn xác đánh trúng Lâm Minh, nhưng mà một kích này cũng tăng thêm tốc độ cho Lâm Minh vọt tới trước.
Lâm Minh cố nén cảm giác tê dại cả người, vận dụng một ngụm chân nguyên, mượn dùng Phong chi ý cảnh, tốc độ đạt tới cực hạn!
Vực núi cao ngàn trượng, sâu không thấy đáy, Lâm Minh giống như con chim to bay ra, bay thẳng xuống vực núi!
“Rống! Rống!”.
Bảy tám con Lôi Đình tích dịch màu lam truy đuổi theo tới nhìn thấy vực núi, liền cố gượng dừng bước, chúng đứng ở bên cạnh vực núi cao, nhìn xuống đáy vực, phẫn nộ há mồm rít gào, Lôi Đình tích dịch không biết bay, đừng nói Lôi Đình tích dịch màu lam chỉ tương đương với võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, cho dù là Lôi Đình tích dịch màu tím tương đương với võ giả Tiên Thiên cũng giống nhau không biết bay, trừ phi chúng thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể, hóa thân thành Lôi Giao.
Mấy con Lôi Đình tích dịch còn không cam lòng há mồm phun ra tia chớp màu lam xuống phía dưới vực núi, nhưng lúc này Lâm Minh đã hóa thành một điểm đen nhỏ, trừ tia chớp của hai con Lôi Đình tích dịch màu lam sậm, các tia chớp khác đều rơi vào khoảng không.
Tia chớp tốc độ quá nhanh, cộng thêm Lâm Minh đã bị thương, hai cái lôi cầu này hắn cũng không thể tránh thoát.
“Ầm!”.
Truyền đến cảm giác tê dại mãnh liệt, dù trong cơ thể Lâm Minh có Lôi Linh nhưng bị dính đòn nghiêm trọng nhiều lần như vậy, cũng bị trọng thương hộc máu.
Bên tai tiếng gió rít “vù vù”, chỉ trong vài cái hô hấp, Lâm Minh đã rơi xuống mấy trăm trượng.
Cắn răng áp chế thương thế trong cơ thể, Lâm Minh vận ra một ngụm chân nguyên, hai tay giăng ngang, một lực lượng vô hình sinh ra ở dưới thân Lâm Minh, tốc độ rơi xuống của thân thể hắn chợt giảm chậm lại.
Liên tục vài lần, tốc độ rơi xuống của Lâm Minh đã hoàn toàn giảm hẳn. Hắn lấy ra từ trong Tu Di giới một bộ quần áo mặc vào, theo cánh tay vung lên, thân thể mượn lực dừng lại trên vách đá, một đường trượt xuống, rốt cuộc dừng lại sườn núi.
Vịn vào một gốc cây lớn dưới sườn núi, Lâm Minh thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Tuy rằng không có trải qua chiến đấu kịch liệt gì, nhưng chống cự với gió lốc ngọn lửa thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở vừa rồi, lại hao hết phần lớn chân nguyên trong cơ thể hắn.
Nhớ lại một cỗ khí tức muôn đời bất hủ màu xanh biếc ẩn chứa trong chân nguyên kia, Lâm Minh thầm kinh hãi, đó là lực lượng của Nghịch Lân Chi Huyết mang đến hay sao?
Ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, vực núi này có lẽ cao tới bảy trăm, tám trăm trượng, nếu Lôi Đình tích dịch thực sự từ phía trên nhảy xuống, nhất định sẽ thành thịt vụn.
Không biết Lôi Giao chiến đấu cùng nữ nhân áo đỏ kết quả như thế nào, Lâm Minh không dám dừng lại chữa thương, cố gượng áp chế khí huyết bốc lên trong cơ thể, xoay người chạy xuống chân núi, hắn phải mau chóng rời khỏi Lôi Đình sơn, chạy xa mấy trăm dặm, còn liên tục đổi hướng bảy, tám lần, sau đó tìm một bụi cỏ cao chui vào, không tin Lôi Giao còn có thể phát hiện ra mình.
Nghĩ đến phần thu hoạch trong Tu Di giới, tâm tư Lâm Minh nóng bỏng lên.
Những vật đó chính là thiên tài địa bảo Lôi hệ của Lôi Giao tích góp cả vạn năm nay! Lại bị mình dễ dàng thu vào tay như vậy, nếu bị Lôi Giao biết chỉ sợ nó nuốt sống mình còn chưa hết giận.
Mượn dùng Phong chi ý cảnh, Lâm Minh xuống núi với tốc độ cực nhanh. Bởi vì đã rời xa Lôi Giao, hắn cũng không cần phải che giấu hạ thấp, trực tiếp thi triển thân pháp, một lần nhảy chính là mấy chục trượng xa, cũng gần bằng như phi hành.
Trong nháy mắt đã vượt qua khu vực núi tuyết, kế tiếp chính là sườn núi. Nơi này đối với Lâm Minh mà nói, đã không còn mảy may uy hiếp.
Nhưng lúc này, Lâm Minh lại cảm nhận thân thể bắt đầu đau đớn.
“Không xong, thương thể phát tác rồi!”.
Lâm Minh nhướng mày, tia chớp của Lôi Đình tích dịch thì không tính là gì, nhưng Chu Tước chi hỏa lại không ngừng sinh sôi. Trước đó bị chân nguyên xanh biếc đè ép xuống, nhưng hiện tại lại như tro tàn bùng cháy lại, có loại lửa rừng thiêu đốt bất tận, có cảm giác gió thổi lại tiếp tục sinh ra.
Nếu có Hỏa Tinh duy trì, Lâm Minh không lấy làm lạ chút nào. Nhưng trên thực tế, ngọn lửa lưu lại trong cơ thể hắn này, đã tách rời Hỏa Tinh, lại còn có sinh mệnh lực ngoan cường như vậy, quả thật khiến lòng người kinh sợ.
Trạng thái của Lâm Minh hiện tại, đừng nói là nếm thử điều động chân nguyên xanh biếc kia, chính là chân nguyên bình thường hắn cũng không điều động được bao nhiêu.
“Kthể cưỡng chế tiếp được nữa, nếu không có thể tổn hại kinh mạch của ta, kinh mạch tổn thương rất khó điều trị, nếu lưu lại ẩn thương thì sẽ trở thành chướng ngại tấn công cảnh giới Ngưng Mạch của ta sau này!”.
Lâm Minh lấy ra từ trong Tu Di giới một viên dược hoàn nuốt vào, hắn quyết định trước chống đỡ rời khỏi Lôi Đình sơn, sau đó lập tức tìm một chỗ ẩn náu chữa thương, sau khi thương thế lành, hắn sẽ bắt đầu cắn nuốt lôi đình lực trong thiên tài địa bảo.
Không biết sau khi nuốt vào những thiên tài địa bảo này, Lôi Linh trong cơ thể mình sẽ tăng mạnh bao nhiêu?