Về sau, Lâm Minh lập chí tiến vào Thất Huyền Vũ Phủ, sau đó tham gia Thiên Vận Quốc khảo hạch, bởi vì lúc báo danh vô tình gặp được Chu Viêm, kết quả bằng hữu Chu Viêm vì nịnh nọt hắn nên đã thầm phái người đuổi Lâm Minh đi, bất đắc dĩ, Lâm Minh đi đại minh hiên giải cốt, ở chỗ đó, Lâm Minh nhặt được Ma Phương.
Về sau, tu vị Lâm Minh đột nhiên tăng mạnh, thẳng đến khi hắn bộc lộ giá trị bản thân, khiến hoàng thất Thiên Vận Quốc đều chú ý tới Lâm Minh, dốc sức liều mạng lôi kéo hắn.
Mà Chu Viêm bởi vì có cừu oán với Lâm Minh nên nhận lấy áp lực lớn lao và bị xa lánh.
Mặc dù là chủ tử của hắn, Thập Hoàng Tử Dương Chấn, vì ngôi vị hoàng đế của mình cũng bắt đầu bức bách Chu Viêm, bức hắn bỏ Lan Vân Nguyệt.
Cuối cùng, Chu Viêm bị Lâm Minh đánh bại, vô luận đối với Chu gia hay là Thập Hoàng Tử mà nói, Chu Viêm chẳng những đã triệt để mất đi giá trị mà ngược lại còn trở thành gánh nặng.
Vì vậy, Chu Viêm bị khu trục.
Từ đó về sau, Lâm Minh cũng không gặp lại Chu Viêm nữa, từ biệt một lần đã là 130 năm.
Không nghĩ tới, hôm nay Lâm Minh gặp lại Chu Viêm, Chu Viêm đã thành bộ dáng như vậy..
Vết đao trên mặt hắn, cánh tay cụt của hắn, khuôn mặt già nua mỏi mệt của hắn...
Thậm chí, Lâm Minh còn nhìn ra, trên người hắn có nội thương, thậm chí có lẽ là vì thương thế kia nên mới ảnh hưởng đến võ đạo chi lộ của hắn.
Tất cả điêu này khiến Lâm Minh có thể tưởng tượng ra, những năm này, Chu Viêm đã trải qua bao nhiêu tang thương.
- Ngươi... quen biết ta?
Chu Viêm chú ý tới ánh mắt của Lâm Minh, trong nội tâm kinh nghi bất định.
Lâm Minh không trả lời, hắn tựa ở trên nham bích, dưới thân là một ít cỏ khô, lúc này, hắn vẫn cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương, đau xót đến từ linh hồn khiến hắn khó có thể thừa nhận.
- Hắn... Hắn dường như đang phát run.
Có người nhìn Lâm Minh, nhỏ giọng nói.
- Cảm thấy lạnh sao?
Mọi người cảm thấy có chút vớ vẩn, vốn ở đây đột nhiên xuất hiện một người đeo mặt nạ, vốn tưởng rằng là tuyệt thế cao thủ tới ám sát bọn hắn, nhưng là bây giờ, hắn lại run lên cầm cập, tựa hồ như không chịu nổi gió lạnh ở đây vậy.
- Làm ta sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng là cao thủ gì đó chứ...
- Không nên lơ là.
Mấy người chọn một nơi hẻo lánh cách xa Lâm Minh, cẩn thận ngồi xuống, một mực chú ý Lâm Minh.
- Viêm lão, ngươi nói chúng ta có nên...
Một người dùng Chân Nguyên truyền âm cẩn thận nói:
- Cuộc nói chuyện trước kia của chúng ta, hắn không biết hắn có nghe được không...
- Gió tuyết rất lớn, hắn không nghe được đâu, nếu như có thể nghe được, chứng minh tu vi của hắn hơn xa chúng ta, nếu vậy chúng ta động thủ với hắn ngược lại sẽ bị hắn giết chết, cho nên... đừng nên gây chuyện thị phi, người này không rõ lai lịch, tuy rằng thoạt nhìn ốm yếu, nhưng không biết tại sao, ta thấy hắn cảm giác có chút kỳ quái.
Chu Viêm nói, hắn đã không hề dùng cái tên kia nữa, hiện giờ tên của hắn chỉ có một chữ -- "Viêm".
Một đám người đốt lửa lên, vây quanh bên cạnh sưởi ấm, ăn lấy lương khô, uống nước, đối với Lâm Minh, bọn hắn thủy chung vẫn luôn cảnh giác.
Nam đồng trong ngực Chu Viêm từ đầu đến cuối đều thập phần yên tĩnh, hắn nháy động đôi mắt nhìn về phía Lâm Minh.
Lâm Minh chú ý tới ở nơi ngực nam hài có đeo một huy chương đồng được xâu vào sơi tơ hồng, trên huy chương đồng có khắc đồ án hình cánh hoa.
Chu Viêm tựa hồ ý thức được gì đó, hắn không nhanh không chậm nhét huy chương đồng kia vào trong cổ áo nam hài...
Sau khi ăn uống xong, Chu Viêm bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lực chú ý của hắn thủy chung vẫn tập trung ở trên người Lâm Minh.
Chẳng biết tại sao, hắn càng nhìn càng cảm thấy người này có một loại cảm giác lạ là, nhưng loại cảm giác này cụ thể là cái gì hắn lại không rõ.
Lâm Minh cũng chú ý đến Chu Viêm, hơn 130 năm, thế sự biến thiên, hơn đến thanh niên hung hăng vênh váo năm đó, Lâm Minh rất khó tưởng tượng, một người, thậm chí có chuyển biến như vậy...
Lời vừa rồi bọn hắn nói bên ngoài sơn động Lâm Minh cũng nghe được, hiển nhiên, những người này đang tìm kiếm hoàng thất công chúa
Lâm Minh những ngày này đi ngang qua bắc mạc, binh hoang mã loạn, cũng đại khái đoán được nhân quả trong đó.
Đây là một hồi chiến tranh quốc gia phàm nhân, một quốc gia bị một quốc gia khác diệt, hoàng thất chạy trốn, hoàng tử, công chúa thất lạc...
Mà Chu Viêm, dẫn đầu bộ hạ đi tìm kiếm những người trong hoàng thất kia, hiển nhiên là nhiệm vụ phi thường nguy hiểm.
Không cẩn thận sẽ bị địch quốc giết chết.
Lâm Minh cảm giác những gì Chu Viêm làm cũng không phải là vì vinh hoa phú quý. Bởi vì tuổi thọ của Chu Viêm đã không còn nhiều nữa. Đối với cảnh giới Chu Viêm hiện giờ mà nói, tuổi thọ hơn một trăm mười năm đã là cực hạn.
Hắn chỉ sợ không đợi được đến lúc quốc gia phục hưng rồi, hơn nữa loại vương triều bị đánh bại này rất khó Đông Sơn tái khởi.
Là nguyên nhân gì khiến hắn đi làm chuyện ý nghĩa không lớn, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm này?
Ngay khi trong đầu Lâm Minh xẹt qua những ý niệm này thì đột nhiên một túi nước da dê bay tới chỗ Lâm Minh.
Lâm Minh vươn tay tiếp túi nước vào tay. Nước trong túi là nướcnóng, mới vừa được nấu xong.
Đây là Chu Viêm ném tới.
- Rất lạnh sao? Uống một ngụm nước ấm đi.
Chu Viêm nhìn Lâm Minh, ánh mắt thủy chung luôn cảnh giác.
Lâm Minh vẹt ra cái nắp, uống một ngụm, lại đem cái túi đưa trở về.
Hắn chưa nói chuyện với Chu Viêm, mấy người cứ như vậy nghỉ ngơi trong sơn động, đối phương thay phiên nhau gác đêm, mà Lâm Minh thì một đêm hoàn toàn không ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn người Chu Viêm đội lên mũ rộng vành, xuất phát từ sớm, một đội nhân mã chui vào trong trời tuyết mênh mông, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa...
Lâm Minh yên lặng nhìn bóng lưng Chu Viêm, cũng đi vào trong tuyết...
Hắn đi tới một cái trấn nhỏ, thị trấn nhỏ không nhiều người lắm, không có a i quét tuyết, mặt đất một mảnh trắng xoá.
Đi trên đường, Lâm Minh cảm giác hàn ý trong cơ thể mình càng ngày càng nặng.
Đột nhiên, thân thể của hắn chấn động, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, trong khoảnh khắc đó, từ trong cơ thể hắn, một cổ đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung phun lên hồn hải.
PHỐC!
Trong miệng Lâm Minh liên tiếp phun ra máu tươi, màu đỏ tươi rải đầy vạt áo của hắn, nhìn qua khiến người thấy mà giật mình.
Thân thể Lâm Minh run rẩy, hắn không duy trì được thêm nữa, thời gian dần qua ngã trên mặt đất.
Rất nhiều người thấy một màn này, có nhân sợ hãi kêu lên, cũng có người vội vàng tránh xa.
Đang trong thời đại chiến tranh, mỗi người ở đây đều thập phần cảnh giác, bọn hắn còn tưởng rằng có người giết người bên đường.
Nhưng nhìn kỹ lại, lại phát hiện Lâm Minh tựa hồ là tự mình không hiểu thấu, đột nhiên thổ huyết.
- Hắn làm sao vậy.
- Ai biết, đại khái là ẩn thương bộc phát.
- Xem mặt na trên mặt hắn kia, hẳn không phải là người bình thường, có thể là người của tổ chức nào đó, nói không chừng còn là sát thủ cũng không biết được...