Thẳng đến khi... Khương Bạc Vân xuất hiện.
Khương Bạc Vân hôm nay mặc một thân Thanh y, cặp lông mày hắn giống như hai thanh kiếm, bay xéo vào tóc mai, ánh mắt của hắn, thâm thúy tĩnh mịch giống như một đôi bảo thạch vậy.
Ở sau lưng Khương Bạc Vân có đeo một cái hộp đựng kiếm, hộp đựng kiếm do kim loại chế tạo, trầm trọng phong cách cổ xưa.
Ở điểm cuối hộp lộ ra hai thanh kiếm, một thanh thanh sắc, một thanh hắc sắc.
Tất cả đều giống hệt với năm đó.
Khương Bạc Vân, dùng chính là song kiếm, nhưng hai thanh kiếm lúc sử dụng cũng bất đồng, mà kiếm bất đồng, chiêu thức đối ứng lấy cũng bất đồng.
Hôm nay, hắn như trước kia.
Mà đối thủ của Khương Bạc Vân vậy mà cũng là bằng hữu cũ của Lâm Minh -- Khương Lan Kiếm
Năm đó Thất Huyền Cốc tổng tông hồi vũ, Khương Lan Kiếm cũng để lại cho Lâm Minh ấn tượng sâu sắc, thậm chí Lâm Minh có một thời gian ngắn khi cần che dấu tên thật thì lấy cho mình cái tên Lâm Lan Kiếm.
Thì ra, qua nhiều năm như vậy, Khương Bạc Vân và Khương Lan Kiếm vẫn làm đối thủ của nhau, có đối thủ ngang tài ngang sức như vậy, tiến bộ tự nhiên nhanh.
Khương Lan Kiếm cách hơn trăm năm có vài phần giống với Khương Bạc Vân, bộ dáng cũng chừng ba mươi, hắn thân mặc một thân áo lam, ngũ quan không lăng lệ ác liệt như Khương Bạc Vân, nhưng phong mang ẩn núp trong nội tâm, khiến người chỉ nhìn hắn thôi đã cảm giac như thấy được một thanh bảo kiếm ẩn nấp trong hộp vậy.
Khương Lan Kiếm mặt mỉm cười, nói với Khương Bạc Vân:
- Bạc Vân huynh, chúng ta đã có ba năm không giao thủ rồi! Trước đó chúng ta giao thủ là bao nhiêu chiêu?
- Tám mươi ba chiêu!
Khương Bạc Vân hồi đáp.
- Tốt, hôm nay, mục tiêu của ta là, phá trăm!
Thực lực Khương Lan Kiếm một mực không bằng Khương Bạc Vân, nhưng ở Nam Thiên Vực có thể chèo chống trăm chiêu của Khương Bạc Vân cũng đã là một kỳ tích rồi.
- Sư phụ, cố gắng lên!
Ở bên người Lâm Minh, thiếu nữ mưới tám lúc trước có xung đột với hắn vỗ tay, trong đôi mắt đẹp dịu dàng dị sắc liên tục, hiển nhiên là thập phần kích động.
Thì ra đôi nam nữ trẻ tuổi Lâm Minh đụng phải lại là đệ tử của Khương Lan Kiếm.
Đối với cái này, Lâm Minh không nghĩ nhiều, cũng không để ý, hắn tĩnh tâm nhìn Khương Bạc Vân tỷ thí với Khương Lan Kiếm.
Khương Bạc Vân cùng Khương Lan Kiếm đã phân biệt tu thành kiếm ý của mình, trong lúc nhất thời, kiếm hồng phá không, vô cùng sáng lạn.
Kiếm hắn ý của bọn thậm chí khiến một ít bội kiếm thấp kém ở đây nhẹ ngâm, đủ loại thanh âm nhẹ ngâm hội tụ lại, giống như từng đợt long ngâm, khiến tâm thần người phải chấn động.
Đối với đệ tử cấp thấp mà nói, đây chính là đại tràng diện chưa bao giờ thấy qua!
Bọn hắn lập tức vô cùng hưng phấn kích đông
- Lợi hại! Không hổ là Vân Kiếm Tiên và Lan Kiếm Tiên, ta cảm giác kiếm của mình như muốn rời khỏi vỏ, bay lên không trung vậy!
- Bọn họ là hai đại kiếm tiên xuất chúng nhất Nam Thiên Vực, kiếm khách bình thường căn bản không có biện pháp đối dịch với bọn họ, còn chưa đánh mà kiếm của mình đã bị hấp dẫn qua rồi! Hơn nữa nghe nói... Vân Kiếm Tiên và Lan Kiếm Tiên lúc trước sư huynh đệ đồng môn đấy!
- Đúng! Thật sự là bọn hắn cùng tông môn. Đây chẳng qua chỉ là một tiểu tông môn không chút thu hút, gọi là Thất Huyền Cốc. Nó vậy mà có thể đồng thời xuất hiện nhân kiệt như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Thất Huyền Cốc chỉ là một cái Tam phẩm tông môn, mặc dù đặt ở một nơi nhỏ như Nam Thiên Vực cũng không đủ nhìn, phải biết rằng, Nam Hải Ma Vực cùng thuộc tại Nam Thiên Vực, nhưng lại là Ngũ phẩm tông môn.
Mặc dù là Thần Hoàng Đảo cũng mạnh hơn Thất Huyền Cốc không biết bao nhiêu lần, hai người Khương Lan Kiếm và Khương Bạc Vân có thể đi đến một bước này, phi thường không dễ dàng.
- Hắc! Không nên xem nhẹ Thất Huyền Cốc, các ngươi đại khái không biết, Thất Huyền Cốc, còn từng xuất hiện một nhân vật truyền thuyết, hắn cũng là đồng môn với Vân Kiếm Tiên và Lan Kiếm Tiên. Năm đó Thất Huyền Cốc tổng tông hội võ, bài danh của người này càng ở trên Vân Kiếm Tiên và Lam Kiếm Tiên, Vấn Đỉnh tổng tông hội võ đệ nhất, về sau, hắn nhập Tứ Đại Thần Quốc, quấy lên mưa to gió lớn, về sau hắn đã vũ phá hư không, phi thăng thành thần rồi, tục truyền thành tựu của hắn, so với Đế Thích Già ba ngàn năm trước còn cao hơn nhiều.
- Ngươi nói là Lâm Minh Lâm chân nhân sao, làm sao có thể không biết! Hắn là truyền kỳ của Nam Thiên Vực, bất quá hắn quá mạnh mẽ, thậm chí rất nhiều người đều cảm thấy quá xa xôi, quá Thần Thoại, cho nên có chút không tin hắn là đến từ Nam Thiên Vực!
- Thất Huyền Cốc, thật sự là bài vị tổ tông bốc lên đại hỏa rồi, bất quá nói trở lại, cùng một thời đại, xuất hiện một tuyệt đỉnh thiên tài, sẽ kéo lên thực lực chỉnh thế một tông môn, khiến rất nhiều thiên tài đuổi theo lẫn nhau, kể từ đó, mới có thể xuất hiện thời đại anh tài xuất hiện lớp lớp ah, nói cho cùng, Vân Kiếm Tiên và Lan Kiếm Tiên có thể có thành tựu hiện giờ sợ rằng cũng là do Lâm Minh ảnh hưởng a!
Lâm Minh, mặc kệ ở Nam Thiên Vực, hay là ở Tứ Đại Thần Quốc đều là một cái tên giống như Thần Thoại vậy.
Nhưng mà những nghị luận này rơi vào trong tay Lâm Minh, thần sắc hắn lại hờ hững.
Dưới mặt nạ lạnh như băng, con ngươi hắn như giếng cổ không gợn sóng, phảng phất căn bản chưa từng nghe thấy.
- Hắc! Nói đến Lâm chân nhân, ta rõ ràng nhất, sư tôn của ta đã chính miệng nói cho ta chuyện về Lâm chân nhân.
Nhắc tới Lâm Minh, thiếu nữ mười tám tuổi trước kia đụng phải Lâm Minh dưới chân núi không thể chờ đợi được nữa gia nhập nghị luận.
Sư phụ của nàng, là kiêu ngạo của nàng, nhưng gì sư phụ nàng trải qua, cũng là kiêu ngạo của nàng.
Thời điểm khoe khoang tốt như thế, nàng có thể nào bỏ qua.
- Đúng vậy, Khương tiên tử chính là thân truyền đệ tử của Lan Kiếm Tiên mà, sao có thể không biết, mau nói đi.
Có người không thể chờ đợi được muốn nghe câu chuyện rồi.
Mà câu hỏi lần này lập tức khiến "Khương tiên tử" càng thêm hào hứng dạt dào, ở bên người nàng, sư huynh nàng lại lắc đầu, có chút buồn cười, thầm nghĩ trong lòng: Cũng đã mười tám tuổi rồi, tâm tính vẫn trẻ con như thế... "
Thiếu nữ nói đến hoa rơi nước chảy, thành công hấp dẫn được ánh mắt tất cả đệ tử trẻ tuổi chung quanh, đối với đại đa số bọn họ mà nói, thời điểm năm đó Lâm Minh hoành hành Nam Thiên Vực, gia gia của bọn hắn sợ rằng còn chưa sinh ra nữa.
Về sau lời đồn nghe được lại không giống nhau, bọn hắn chưa kết luận được, hiện giờ khó được gặp được một "Người trong cuộc" nói chuyện, bọn hắn đương nhiên nghe đến say sưa rồi.
Đối với mấy cái này, Lâm Minh không hề hứng thú, lòng của hắn đã như ao tù nước đọng, hắn cảm giác, trên thế giới này, chỉ sợ đã không có gì có thể khiến hắn động dung được nữa.
Nhưng mà trong khi Lâm Minh chết tâm, một câu nói vô tư của nữ tử lại khiến tâm đã yên lặng nhiều năm của Lâm Minh đột nhiên có một tia rung động...