Bên ngoài Táng Thần Lĩnh ở ngoại Tu La Lộ, mà ở ngoại Tu La Lộ phải vượt qua đại hoang mới đi tới được nơi này, nếu như là trực tiếp vượt qua thì dù là Thiên Tôn cũng không có thể lực này, Lâm Minh đương nhiên cũng không được.
Nhưng mà Lâm Minh trước đó dùng năm tỷ mua một khối Tu La lệnh, chỉ cần bằng vào Tu La lệnh này hắn có thể truyền tống tới ngoại Tu La Lộ. Từ lần trước rời khỏi Táng Thần Lĩnh bây giờ đã vượt qua hai ba chục năm rồi.
Nó vẫn là hiểm địa của Tu La Lộ, thí luyện giả lui tới muốn làm nhiệm vụ đều phải tìm người dẫn đường, nhưng dù vậy vẫn cửu tử nhất sinh.
Đương nhiên chuyện này đối với Lâm Minh mà nói tự nhiên không phải vấn đề gì.
Hắn cơ hồ bay thẳng tới Táng Thần Lĩnh, căn bản không có thứ gì ngăn cản được Lâm Minh.
Bay nửa canh giờ Lâm Minh đã đi tới Uổng Tử Cốc.
Tất cả không có thay đổi, cửa ra vào Uổng Tử Cốc vẫn là hỗn độn, chỉ có thể vào, không thể ra.
Lâm Minh không do dự thao túng Hỗn Nguyên Thiên Cung bay vào trong đó.
Sau khi vượt qua hỗn độn, Hỗn Nguyên Thiên Cung tựu giống như viên đá ném vào biển rộng, lặng yên không một tiếng động chui vào, không k1ch thích gợn sóng nào cả.
Vừa vào Uổng Tử Cốc thì Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên ở cùng một chỗ, quen việc dễ làm bay tới thần thú đại trận,
Mà ở trong đó đúng là động phủ của Thần Miểu Thiên Tôn.
Nhưng mà đi vào trong động phủ thì nhìn thấy Thần Miểu Thiên Tôn thì nội tâm Lâm Minh co rúm lại.
Động phủ của Thần Miểu Thiên Tôn kiến tại giữa hai khối xương thần thú, vốn là trong động phủ. Thần Miểu Thiên Tôn dùng một khối hồn tinh phong ấn mình.
Nhưng mà bây giờ khối hồn tinh ẩn chứa tính mạng của Thần Miểu Thiên Tôn đã hoàn toàn rách nát, phía trên hồn tinh đầy vết rạn, rất nhiều chỗ chỉ là bột trắng, đây là sau khi năng lượng của hồn tinh biến mất nên biến thành bụi phấn.
Lau những bụi phấn này đi. rốt cuộc Lâm Minh nhìn thấy Thần Miểu Thiên Tôn trên hồn tinh.
Thần Miểu Thiên Tôn lúc này hai mắt nhắm nghiền, dung nhan già nua khô héo, giống như cây khô sắp mục nát.
Thân thể của hắn đã không còn chút hào quang nào cả. Cũng không có tánh mạng chấn động, chẳng khác gì người chết.
- Thần Miểu gia gia...
Tiểu Ma Tiên nhìn thấy một màn này thì trong nội tâm co lại, sợ hãi kêu lên, chón năm trong Uổng Tử Cốc sớm chiều ở chung với Thần Miểu Thiên Tôn. Tiểu Ma Tiên vẫn gọi Thần Miểu Thiên Tôn là lão gia gia.
Lâm Minh có chút nhíu mày, hắn ngưng mắt nhìn qua Thần Miểu Thiên Tôn thật lâu và chậm rãi cầm Dưỡng Hồn Đan do mình luyện chế ra.
Dưỡng Hồn Đan này cũng tiêu hao hai ức tài liệu của Lâm Minh, là đan dược cực hạn trước mắt Lâm Minh có thể luyện chế.
Dẫn đạo tinh khí trong đan dược tẩm bổ linh hồn của hắn, dẫn đạo vào tron hồn tinh và dung nhập vào cơ thể rách nát của Thần Miểu Thiên Tôn.
Lâm Minh cảm giác, Thần Miểu Thiên Tôn cũng chưa tử vong, hắn đang tiến vào trạng thái chết giả, chuyển toàn bộ hoạt động tính mạng về còn bằng không.
Loại trạng thái này, kỳ thật không chết cũng gần chết rồi, cũng không có chênh lệch quá nhiều.
Lâm Minh luyện chế Dưỡng Hồn Đan ra, dù sao cũng là đan dược tiếp cận vô thượng thần đan, cho dù là một đám tinh khí đều thập phần khó được, cơ hồ đánh mất hết tất cả năng lượng trong hồn tinh, sau khi được tẩm bổ tinh khí thì sáng bóng một chút.
Nhưng mà bản thân Thần Miểu Thiên Tôn vãn nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Lâm Minh phi thường kiên nhẫn, từng chút năng lượng trong Dưỡng Hồn Đan rót vào trong thần hồn của hắn, đạo năng lượng này giống như sợi tóc rất nhỏ, hắn làm như vậy, là sợ hãi thân thể rách nát của Thần Miểu Thiên Tôn căn bản không chịu nổi quá nhiều năng lượng.
Quá trình này diễn ra suốt một ngày.
Thẳng đến khi lực lượng linh hồn của Dưỡng Hồn Đan tiêu hao hết một phần năm năng lượng, mí mắt của Thần Miểu Thiên Tôn đột nhiên rung động rất nhỏ.
Nhưng mà động tác nhỏ này lại làm cho Tiểu Ma Tiên vui mừng.
- Lâm ca!
- Nhìn thấy...
Thần sắc Lâm Minh vô cùng chuyên chú, động tác tay không chần chờ chút nào, năng lượng rót vào rất vững vàng.
Đúng vào lúc này bên tai Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên có giọng nói già nua vang lên.
- Các ngươi... Rốt cuộc đã trở về...
Thần Miểu Thiên Tôn chậm rãi mở hai mắt ra, dường như bởi vì linh hồn lực tiêu hao quá đột, con mắt của hắn khó mở ra hoàn toàn.
Tuy hắn khôi phục ý thức, nhưng mà tính mạng như đèn cầy trước gió, ngay cả khí tức và uy nghiêm của Thiên Tôn cũng tiêu tán rất nhiều, dường như Thần Miểu Thiên Tôn lúc này là lão giả gần đất xa trời.
- Dưỡng Hồn Đan tiếp cận vô thượng thần đan sao... Cho ta... Nhưng lại lãng phí ah...
Thần Miểu Thiên Tôn than nhẹ một tiếng giống như thấy được chuyện ngoài ý muốn.
- Thần Miểu gia gia, ngươi sao không có ý niệm sống sót như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao?
Tiểu Ma Tiên có chút oán trách nói ra.
- Báo thù? Quá xa xôi...
Thần Miểu Thiên Tôn hai mắt khép lại, dường như đang mệt mỏi, cừu nhân của hắn là cường giả Chân Thần, dùng năng lực của hắn không có khả năng báo thù.
Cho dù là Lâm Minh, Thần Miểu Thiên Tôn cũng không trông cậy nhờ vào Lâm Minh báo thù, dù hắn tin tưởng Lâm Minh có thể đột phá Chân Thần, nhưng mà cũng cần thời gian quá lâu, hơn nữa dù là Chân Thân, Lâm Minh cần gì liều mạng liều sống liều chết với Thần Hư Thiên Tôn chứ?
Thần Miểu Thiên Tôn đã sớm bỏ qua suy nghĩ báo thù rồi.
- Đan dược này ngươi có từ đâu?
Thần Miểu Thiên Tôn nhìn qua Lâm Minh, dù hắn biết rõ thực lực của Lâm Minh nhưng mà tu vị của Lâm Minh có hạn, hắn muốn tìm một viên Dưỡng Hồn Đan tiếp cận vô thượng thần đan thập phần khó khăn, táng gia bại sản cũng không hẳn không thể.
- Vãn bối tự luyện chế.
Lâm Minh nói ra.
- Cái gì?
Lâm Minh nói ra lời này thì vẻ mặt Thần Miểu Thiên Tôn chấn động.
- Tự luyện chế... Ngươi...
Thần Miểu Thiên Tôn không tưởng tượng nổi nhìn qua Lâm Minh, vào lúc này không tin vào lỗ tai của mình.
- Viên thuốc này... Luyện dược sư cấp Đại Giới Giới Vương cũng chưa dám nói mình luyện ra được... Hơn nữa trên đó... Còn gia trì thần văn thuật...
Thần Miểu Thiên Tôn là Hồn Tộc Thiên Tôn, tự nhiên cũng hiểu thần văn thuật, liếc nhìn ra thần văn thuật trên đó không phải là người bình thường có thể làm ra được.
Lâm Minh lại giải thích như thế, mà lúc này Thần Miểu Thiên Tôn cũng không có ý đi tìm hiểu, hắn thở dài một hơi nói ra:
- Tính toán... Từ khi ngươi phá giải thần thú đại trận mà một trăm tỷ năm qua không ai phá được... Trên người của ngươi phát sinh cái gì... Đều không kỳ quái...
Thần Miểu Thiên Tôn dùng ngữ khí chậm chạp nói ra, dường như nói chuyện cũng tiêu hao nhiều nguyên khí của hắn.
Lâm Minh dò xét tình huống của Thần Miểu Thiên Tôn, rốt cục không thể không tiếp nhận sự thật, mặc dù là Dưỡng Hồn Đan cũng không thể cứu mạng của Thần Miểu Thiên Tôn...
Tánh mạng hắn đã hoàn toàn rách nát, cho dù dược lực của Dưỡng Hồn Đan nhiều nhất chỉ kéo dài mấy ngàn năm, dù Lâm Minh tiếp tục luyện chế Dưỡng Hồn Đan cho Thần Miểu Thiên Tôn, tuổi thọ của hắn chỉ vạn năm mà thôi, không có khả năng lại gia tăng.
Mà vạn năm này tăng thêm thống khổ cho Thần Miểu Thiên Tôn a.
Hắn vẫn sinh hoạt trong bóng tối, cô tịch sống thêm vạn năm, lại có ý nghĩa gì?
Nếu như không giết Thần Hư Hồn Đế, hắn vĩnh viễn còn lâu mới ra ngoài được.
Mà Thần Hư Hồn Đế thân phận Chân Thần, khiến cho Lâm Minh cũng không có nắm chắc trước khi Thần Miểu Thiên Tôn hồn phi phách tán đánh chết hắn.
Nghĩ tới đây Lâm Minh đột nhiên dừng lại, hắn đưa ra quyết định.
- Lâm ca, ngươi như thế nào...
Tiểu Ma Tiên khó hiểu.
Lâm Minh do dự rất lâu, đột nhiên mở miệng nói ra:
- Thần Miểu tiền bối, vãn bối có một thần khí, có thể dung nạp linh hồn của ngươi, nhưng chỉ là linh hồn, thân thể của ngươi chỉ sợ phải bỏ qua rồi.
Lâm Minh nói thần khí, đương nhiên là ma phương.
Hồn Tộc cũng có thân thể, nhưng mà thân thể của bọn họ không cách nào tu luyện, tác dụng duy nhất chính là chịu tải linh hồn.
Lâm Minh bảo Thần Miểu Thiên Tôn bỏ qua thân thể, dùng ma phương phong ấn linh hồn của hắn, khiến hắn lâm vào ngủ say, thẳng đến khi bản thân mình đủ cường đại, có lẽ có cơ hội vãn hồi tính mạng của Thần Miểu thì khi đó sẽ tìm cho hắn một bộ thân thể.
Cùng lắm thì cho Thần Miểu Thiên Tôn nhìn tận mắt tương lai mình báo thù cho hắn.
Chết cũng nhắm mắt.
- Thần khí?
Thần Miểu Thiên Tôn có chút kinh ngạc, hắn ẩn ẩn cảm giác được Lâm Minh nói thần khí chỉ sợ là bí mật lớn nhất của hắn, có thể gọi là thần khí, tự nhiên không phải thứ bình thường, ít nhất cũng là Chân Thần luyện ra.
Nhưng mà hắn thở dài:
- Vô dụng, dù chỉ có linh hồn thì khi ra khỏi Uổng Tử Cốc, cũng sẽ bị ca ca ta cảm ứng được, hắn chạy tới thì các ngươi chết chắc...
- Có thể thử xem...
Lâm Minh đối với ma mới có cực độ tự tin, qua nhiều năm như vậy, hắn đã xác nhận, ma phương tuyệt đối là vượt qua cấp chân thần thứ đồ vật.
Ma phương chính là một thế giới, siêu thoát tất cả quy tắc.
Mặc kệ người nào chế định quy tắc cũng không thể ước thúc. Ngoại lệ duy nhất chính là chủ nhân Tu La Lộ, hắn sáng tạo Tu La Lộ chú định quy tắc, hắn sáng tạo tất cả, ma phương không thể trái lại, chỉ ngang bằng.
Lâm Minh không nghĩ tới Thần Hư Hồn Đế có thể đánh đồng với chủ nhân Tu La Lộ.
Về phần nói bí mật ma phương cho Thần Miểu Thiên Tôn nghe, sau khi linh hồn của hắn đi vào sẽ ngủ say, đối phương cũng không có khả năng tiết lộ ra ngoài, cho nên Lâm Minh không lo lắng.
Lâm Minh nghĩ như vậy ngón tay điểm vào nội thế giới, một khối lập phương màu đen xuất hiện, nó xoay tròn trên bầu trời.
Nhìn thấy khối lập phương màu đen này, đột nhiên nội tâm Thần Miểu Thiên Tôn chấn động.
Hắn vốn hấp hối, lúc này lại khôi phục tinh thần rất nhiều, hắn kinh ngạc nhìn qua ma phương gần trong gang tấc, cả kinh không nói nên lời.
Ánh mắt hắn mở to ra, sau khi nhìn chằm chằm vào ma phương thật lâu, thì thào nói ra:
- Làm sao có thể... Đồ vật này... Đây chẳng lẽ là...
Nhìn thấy Thần Miểu Thiên Tôn phản ứng như thế, nội tâm Lâm Minh sững sờ, hỏi ngược lại:
- Tiền bối chẳng lẽ nhận ra thần vật này?