- Nơi này chính là nơi chôn dấu Tử Dương thạch thai mà ngươi nói sao, ngươi xác định chứ?
Lâm Minh không thể tin hỏi Yến Tiểu Ngư, Yến Tiểu Ngư gật gật đầu nói:
- Chính là nơi này, ta nhìn thấy nó rất nhiều lần.
- Nhưng... Nơi này...
Lâm Minh chỉ tòa thành thị nguy nga lơ lửng trên bầu trời kia, đó rõ ràng là viễn cổ đế đô à!
Lâm Minh vốn còn tưởng rằng, Tử Dương thạch thai phải giấu ở nơi thâm sơn cùng cốc không có dấu chân người mới đúng chứ, cho dù là ở phụ cận viễn cổ đế đô theo như lời Yến Tiểu Ngư nói, thì cái gọi là phụ cận này cũng phải ít nhất cách mấy ngàn dặm mới đúng chứ, như thế, nó trải qua thời gian lâu như vậy mới không bị người ta phát hiện, nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ, vị trí của nó theo như lời Yến Tiểu Ngư, lại chính là viễn cổ đế đô.
- Ngươi nói Tử Dương thạch thai ở viễn cổ đế đô?
Lâm Minh ngạc nhiên hỏi.
- Là trong lòng đất nơi này.
Yến Tiểu Ngư mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, khẳng định nói.
- Trong lòng đất... Này...
Lâm Minh vẫn cảm giác không thể nào tin, trong lòng đất viễn cổ đế đô sao lại có khoáng mạch Tử Dương thạch chứ? Chẳng lẽ lúc tạo thành nơi này, nhiều đại năng như vậy cũng không thể phát hiện? Chuyện này thật sự khó tin.
- Lâm Minh, ta cũng cảm thấy khó tin, tuy nhiên Tiểu Ngư Nhi nói như vậy, tự nhiên cũng không phải dối gạt ngươi, hạ xuống xem đi, phía dưới viễn cổ đế đô này, cho dù không có Tử Dương thạch thai, cũng chắc có chút kỳ quái, chỉ là không biết, trong thành có nhiều nhóm cường giả như thế, rốt cuộc có rõ tình huống trong lòng đất hay không?
- Được!
Lâm Minh lựa chọn một cái ao trên một ngọn núi cách viễn cổ đế đô mấy trăm dặm, chui vào trong lòng đất, từ chỗ này dần dần tiến vào đất sẽ không khiến cho ai chú ý.
Bình thường trong võ giả, trừ phi là võ giả tu luyện thổ hệ pháp tắc, nếu không sẽ không dễ dàng chui vào trong lòng đất, đi trong lòng đất tiêu hao năng lượng quá lớn, so với phi hành trong không khí thì năng lượng tiêu hao gấp ngàn vạn lần, hơn nữa tốc độ năng lượng tiêu hao, sẽ theo chiều sâu mà tăng lên.
Vì thế cho dù là cường giả cảnh giới Thần Biến, nếu chui vào trong lòng đất sâu 2000 dặm thì cũng không chống đỡ được nữa, mà một khi gặp phải lún sụt sẽ bị áp lực cực lớn ép chết. Nên muốn trở ra cũng phải hao hết sứcchín trâu hai hổ.
Lâm Minh tuy rằng không tu thổ hệ pháp tắc. Tuy nhiên hắn có pháp tắc phân giải là không gian Hồng Mông, mà thổ thạch thuộc loại ngũ hành lực, tự nhiên cũng sẽ bị Hồng mông pháp tắc phân giải, mai một. Vì thế lúc Lâm Minh mở không gian Hồng Mông ra chui vào trong lòng đất. Sau khi nham thạch thổ nhưỡng tiến vào trong không gian Hồng Mông tự nhiên là bị phân giải. Hắn cứ như vậy một đường thông suốt chui vào trong lòng đất.
Trong cơ thể Lâm Minh có máu tủy Rồng, chân nguyên dày đặc đến mức tận cùng, một hơi đi qua mấy trăm dặm, nhưng mà vẫn còn tiếp tục đi qua được!
Trong quá trình này, cấu tạo và tính chất của đất đai bên cạnh Lâm Minh đã vài lần xảy ra biến hóa, rất nhiều thổ tầng và nham thạch giống như trong Bí cảnh Hồng Hoang, có thể cách ly cảm giác, kể từ đó, cho dù là Thánh chủ, Giới Vương, cũng không có khả năng nhìn thấu qua tầng nham thạch này.
Tiếp tục xâm nhập, chỗ 900 dặm, độ nóng nơi này đã rất cao, áp lực cũng lớn tới mức khủng bố, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, mỗi thời mỗi khắc đều tiêu hao rất nhiều năng lượng.
- Nham thạch càng ngày càng rắn chắc.
Lâm Minh hít nhẹ một hơi, bình thường trong lòng đất do chiều sâu thường dùng trượng để đo, một khi dùng dặm để do vậy thì vô cùng khủng bố, bốn phía nơi này là một mảnh tối đen, cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này trở nên càng ngày càng cứng rắn, áp lực và nhiệt độ cực lớn, cho dù kim loại cũng bị hòa tan, mỗi lần tiến thêm một bước thì vô cùng gian nan, cũng tiêu hao thể lực gấp mấy chục lần trước.
- Hả? Đây là Hạo Thiên thạch, là đá tảng mà đại tông môn dùng để kiến tạo cung điện, sức nặng có thể so với hoàng kim, vô cùng cứng rắn, mặc dù bỏ vào môi trường có độ nóng cao hơn trong dung nham gấp mười lần thì cũng sẽ không bị nung mềm.
Lâm Minh nhíu mày, hắn đoán mình đã xâm nhập trong lòng đất 1000 mấy trăm dặm, khoảng cách này là khái niệm gì? Tốc độ hành quân gấp thì một ngày cũng cũng chỉ được hơn trăm dặm, 1000 mấy trăm dặm tương đương với phàm nhân đi mười mấy ngày, mà đừng quên, đây cũng không phải là khoảng cách trên mặt đất, mà là thọc sâu vào trong lòng đất!
Yến Tiểu Ngư, một cô bé phàm nhân, làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng trong lòng đất sâu như vậy?
Tuy nhiên đối lời nói của Yến Tiểu Ngư, Lâm Minh lại không có bất kỳ sự hoài nghi nào, loại tín nhiệm này thuần túy là một loại trực giác.
2000 dặm!
Lâm Minh ở trong tầng Hạo Thiên thạch đi tiếp 1000 dặm, khoảng cách 1000 dặm này, tiêu hao rất lớn với chân nguyên của Lâm Minh, cho dù là không gian Hồng Mông phân giải Hạo Thiên thạch cũng cực kỳ cố sức! 1000 dặm này năng lượng tiêu hao, ít nhất gấp năm lần 1000 dặm phía trước.
- Ta hấp thu 72 mai long cốt xá lợi, lại có máu tủy Rồng, còn thừa nhận chín lần thiên kiếp, sưc chịu đựng mạnh tới mức không thể tưởng tượng được, nhưng ở trong lòng đất đi qua lâu như vậy, cũng tiêu hao hơn phân nửa năng lượng, nơi này, đúng là không phải người bình thường có thể xuống được.
Lâm Minh nuốt vào một ít đan dược, lại xuất ra mấy khối Tử Dương tinh để hấp thu năng lượng, lại lần nữa đi tới, hướng xuống phía dưới thuần túy đều là Hạo Thiên thạch, độ nóng cũng dần dần kéo lên đến mức độ gấp trăm lần nham thạch, gần như cùng cấp với 18 tầng hỏa ngục ở Hỏa Linh tinh.
Chỉ cần là đại tinh thể, hoặc là chủ đại lục Thần Vực, thì càng tiến vào sâu trong lòng đất thì càng nóng, cũng may mà Lâm Minh thông hiểu hỏa hệ pháp tắc, những nhiệt lượng này đối với hắn mà nói cũng không đáng kể chút nào, nếu không chỉ sợ là hắn nửa bước cũng khó đi.
Đến chiều sâu 2500 dặm, Hạo Thiên thạch đã bắt đầu mềm hoá, lúc đầu mềm hoá, về sau lại hòa tan thành dung nham!
Hạo Thiên thạch vốn trắng như ngọc, không chứa bất kỳ tạp chất gì, nó hòa tan thành dung nham cũng có màu trắng, thuần túy trắng như sữa vậy.
Đương nhiên, chất lỏng nhìn qua trong suốt này, kỳ thật nóng rực vô cùng, Thánh khí ngâm vào bên trong cũng bị nó hòa tan.
Đến chiều sâu này, áp lực lớn tới mức không thể nào tưởng tượng được, chung quanh đều là chất lỏng màu trắng nóng rực, kỳ thật nói là chất lỏng, nhưng mà dưới áp lực lại vô cùng dính nhớt. Cho nên muốn di chuyển ở trong thủy ngân dính nhớt này, năng lượng tiêu hao cũng rất lớn.
- Môi trường nơi này...
Lâm Minh hít sâu một hơi, tầng nham thạch Hạo Thiên thạch dày tận 1500 dặm, lơ lửng ở trên biển dung nham trắng như ngà, không nghĩ tới phía dưới viễn cổ đế đô lại có tình cảnh như vậy.
Mộ Thiên Tuyết nói:
- Dung nham Hạo Thiên thạch nơi này có thể ngăn cản cảm giác, cảm giác của ta chỉ tra xét được 10 trượng, sau đó sẽ bị dung nham cắn nuốt mất, cho dù là cường giả cấp Giới Vương chân chính tới đây, cũng không tra xét được khoảng cách vượt qua 20 trượng, hơn nữa cho dù chúng ta dùng năng lượng chế tạo ra ánh sáng thì cũng không xuyên qua dung nham Hạo Thiên thạch được, quả thực giống như người mù vậy.
Lâm Minh ở trong này, đúng là có mắt mà như mù, nếu không phải Yến Tiểu Ngư không ngừng chỉ rõ phương hướng, Lâm Minh muốn tìm được bảo vật thì quả thực là chê cười, Tử Dương thạch thai, cũng chỉ là một tảng đá cao bằng người mà thôi, một tảng đá lớn hơn một chút như vậy, chôn ở biển dung nham vô biên vô hạn, sâu không thấy đáy như thế, lại không thể dùng mắt nhìn được, không thể dùng cảm giác tra tìm, chỉ dùng tay sờ mó, lần mò mà tìm cho tới tận khi thế giới bị hủy diệt thì cũng không có khả năng sờ được.
- Nơi đó... Đi phía trước...
Lâm Minh dùng ý thức liên hệ vào trong Tử Cực Giới, bất cứ lúc nào cũng có thể kết nối với Tiểu Ngư Nhi, cũng không biết ánh mắt Yến Tiểu Ngư rốt cuộc làm sao lại nhìn được xa như vậy, có lẽ, Tử Dương thạch đối với nàng mà nói giống như là hải đăng trong đêm tối sáng ngời vậy, nàng không cần cảm giác, cũng không cần ánh mắt, chỉ cần cảm ứng tâm linh bản năng, cũng có thể xác định đúng phương hướng, đây là năng lực bất kỳ võ giả nào đều cũng kinh sợ.
Lâm Minh không chút nghĩ nhiều, dọc theo phương hướng Yến Tiểu Ngư chiếu sáng đi tới.
Mà phương hướng Yến Tiểu Ngư vạch ra rất kỳ quái, dường như cũng không phải một đường thẳng tắp, mà là đường cong, đi tới một hồi lâu, Lâm Minh chỉ cảm thấy dường như xuyên qua cái gì vậy, rồi sau đó, môi trường chung quanh đột nhiên thay đổi, độ nóng chợt hạ thấp hơn nhiều, tầng dung nham Hạo Thiên thạch cũng đã biến mất, hắn lại đi tới chỗ sâu trong lòng đất, thả ra thời không xuyên qua.
- Hả... Vừa rồi có phải.. Truyền tống Pháp trận không?
- Là điểm nút không gian.
Mộ Thiên Tuyết đột nhiên nói, điểm nút không gian và truyền tống Pháp trận gần như nhau, đều là cửa vào kết nối với một không gian khác, duy nhất khác ở chỗ là, truyền tống Pháp trận là do người chế tạo, nên phải có Tử Dương thạch mới có thể vận chuyển, mà điểm nút không gian là do thiên nhiên hình thành, không cần năng lượng cũng có thể tồn tại trường kỳ.
- Điểm nút không gian, trách không được vừa rồi ta cảm giác đường đi có chút vặn vẹo, thì ra tới điểm nút không gian.
Lâm Minh hít sâu một hơi, không nghĩ tới ở chỗ sâu trong lòng đất viễn cổ đế đô lại ẩn tàng rồi một cái điểm nút không gian, điểm nút không gian vốn đã rất nhỏ, lại chôn ở chỗ sâu trong lòng đất ít nhất 5000 dặm, trong lòng đất 5000 dặm là khái niệm gì? Một ít tinh cầu bình thường, cũng chỉ có đường kính hơn vặn dặm, trong lòng đất 5000 dặm vừa lúc tương đương với trung ương tinh cầu kia!
Độ sâu như thế, cộng thêm diện tích rộng lớn khôn cùng, cảm giác không có chút hiệu quả, thị giác cũng trở nên vô dụng, hơn nữa, chung quanh điểm nút không gian còn có pháp tắc không gian vặn vẹo, điểm nút không gian tương đương là giấu ở trong thời không vặn vẹo đó, chỉ cần hơi không chút ý thì sẽ bỏ lỡ nó, nếu không phải Tiểu Ngư Nhi có cảm ứng đặc thù thì muốn tìm được nó chỉ là chuyện hoang đường.
Hơn nữa, lại có ai lại nhàn rỗi, hao phí rất nhiều năng lượng, xâm nhập vào trong lòng đất 5000 dặm chứ? Cho nên rất nhiều đại năng ở viễn cổ đế đô, chỉ sợ cũng không biết ở chỗ sâu trong thành thị phía dưới bọn họ lại ẩn tàng một cái điểm nút không gian nhỏ như vậy.
Nói không khoa trương chút nào, cho dù hiện tại Lâm Minh đi ra ngoài, lại xuống dưới một lần nữa, mặc cho trí nhớ võ giả xuất sắc như thế nào, Lâm Minh muốn ở trong biển dung nham mà cảm giác vô dụng tìm được điểm nút không gian ở trong này thì gần như là chuyện không có khả năng.
- Nơi này rốt cuộc là nơi nào...
Lâm Minh trong lòng vô cùng kinh ngạc, phía dưới viễn cổ đế đô che giấu điểm nút không gian, là trùng hợp hay là ẩn tàng bí mật gì?
- Dao động nguyên khí thiên địa thật nồng đậm, gần đây tất có năng lượng nguyên, hơn nữa... Hả? Pháp tắc không gian nơi này cũng vặn vẹo, hơn nữa không giống như là vặn vẹo tự nhiên, dường như là do trận pháp tạo thành!
Trình độ về pháp tắc không gian và pháp tắc thời gian của Mộ Thiên Tuyết không biết bỏ xa Lâm Minh là bao nhiêu, liếc mắt một cái đã nhìn ra nơi này có tồn tại dao động năng lượng của trận pháp không gian.
- Trận pháp không gian? Nơi này không phải là do người sáng lập chứ?
Lâm Minh cả kinh, đây không phải nhỏ nha, có trận pháp, tự nhiên chứng minh nơi này là có người bố trí!
Hắn không kịp nghĩ nhiều, Mộ Thiên Tuyết đột nhiên nói:
- Cảm giác có thể sử dụng rồi!
Nghe xong Mộ Thiên Tuyết nói, Lâm Minh thử đem cảm giác ra tra xét bên ngoài, tuy rằng vẫn bị áp chế một chút, nhưng cuối cùng có thể thấy rõ tình cảnh phạm vi mười dặm. Mà lần tìm tòi này, Lâm Minh trợn mắt há hốc mồm.
- - - - - oOo- - - - -