1061: Sống lại sau 5 vạn năm
Nguyên bản Tu La Vương bắt Lâm Minh đã nắm chắc 9/10, nhưng nó lo lắng ở sâu dưới lòng đất sẽ gặp phải dị biến gì, vì cam đoan vạn vô nhất thất, từ bỏ một bàn tay. Bàn tay từ bỏ ngày sau còn có thể thông qua cắn nuốt tinh nguyên bù lại, nhưng là nếu như đánh mất Long cốt Chí Tôn vậy thì xong rồi.
Khoảnh khắc đó, Lâm Minh cảm giác tử vong càng ngày càng tới gần, trong tay hắn chỉ còn lại một viên Diệt Thần Châu, ngoài ra cũng chỉ còn lại Thần phù hộ thể tiêu hao hơn phân nửa, muốn đỡ được một đòn này của Tu La Vương xâm nhập vào sâu trong dung nham, hy vọng vô hạn xa vời.
- Để mạng lại!
Tu La Vương một tay chộp xuống, toàn thân nó đều bao bọc sương máu mênh mông, thân thể rồi lại tăng vọt lên mấy lần, gương mặt cũng không còn bộ dạng anh tuấn lúc trước, trở nên hung ác dữ tợn.
Lâm Minh há lại ngồi yên chờ chết, hắn vừa đem chân nguyên hộ thể của mình vận chuyển đến cực hạn vừa cầm trong tay một viên Diệt Thần Châu cuối cùng ném ra!
Phốc!
Viên Diệt Thần Châu kia bị ma trảo bắt lấy rồi sau đó bị sương máu cuồn cuộn xâm chiếm nuốt hết.
Ầm ầm!
Diệt Thần Châu bùng nổ, nổ nát tảng lớn sương máu, nhưng là căn bản không thể ngăn cản Tu La Vương. Tu La Vương nổ tung máu thịt một tay, thực lực đã gần như tương đương với hai phần lúc đỉnh nhất.
Mắt thấy một trảo này chộp về phía mình, Lâm Minh một quyền nện lên ngực, bức ra một ngụm tinh huyết, đang muốn thiêu đốt tinh huyết bản mạng của bản thân!
Tinh huyết Phượng Hoàng thiêu đốt sẽ không giảm bớt, nhưng tinh huyết bản thân Lâm Minh thiêu đốt là sẽ mất. Lâm Minh một hơi bức ra ba phần tinh huyết, một khi thiêu đốt sẽ cắt giảm tuổi thọ của hắn rất nhiều, thậm chí ảnh hưởng đến tu vi ngày sau. Nhưng là không có cách nào, chỉ cần có một đường hy vọng Lâm Minh sẽ không ngồi yên chờ chết.
Mà ngay vào khoảnh khắc Lâm Minh muốn thiêu đốt tinh huyết, hắn lại đột nhiên cả kinh, Tử Cực Giới đeo trên ngón tay trái hắn đột nheien bị một luồng lực lượng không biết tác động, rời khỏi tay mà ra.
Hả?
Lâm Minh trong lòng đột nhiên cả kinh. Khoảnh khắc đó rõ ràng có một luồng lực lượng mênh mông không thể hình dung từ trong Tử Cực Giới tràn ra, hóa thành một đoàn thần quang mông lung chắn ở trước mặt Lâm Minh, vừa khéo chặn ma trảo huyết khí ngập trời kia.
- Đây là...
Lâm Minh không thể tin được nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhìn bóng lưng quần áo kia, rõ ràng chính là... Nhan Nguyệt Nhi!
Nhan Nguyệt Nhi!?
Làm sao có thể?
Nữ nhân trước mắt đột nhiên xuất hiện từ trong Tử Cực Giới này giống y hệt Nhan Nguyệt Nhi. Nhưng là Nhan Nguyệt Nhi tuyệt đối không có khả năng có được khí chất và khí tức khủng bố của nữ nhân này!
- Ngươi...
Lâm Minh đè nén tinh huyết xao động trong cơ thể mình, còn không kịp nói ra bất kỳ lời nào, nàng kia đã thò tay ngọc thon thon, đánh về phía móng vuốt ma khí um tùm kia!
- Vỡ!
Môi hồng khẽ mở, nữ nhân nói ra một chữ này, thanh âm vô cùng mờ ảo. Mà một thanh âm này lại dường như là lệnh trời phạt, ma trảo kia giống như là thủy tinh đập vào nham thạch, “răng rắc” vỡ nát!
- Cái gì!?
Lâm Minh còn đang ở trong kinh ngạc, mà về phần Tu La Vương kia lại càng trừng lớn một đôi mắt không thể tin nổi, nhìn chằm chằm nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Tu La Vương mộng, bí cảnh Thần Thú hoàn toàn phong bế làm sao có thể toát ra một kỳ nữ như vậy. Hơn nữa khiến nó không thể lý giải nhất chính là, theo nó thấy tu vi của nữ nhân này rồi lại chỉ có Thất Vẫn đỉnh, hơn nữa là cố ý áp chế tu vi, nếu không sớm đã đột phá đến Bát Vẫn rồi. Đây là điển hình trạng thái tu vi thiên tài tuyệt đỉnh mới có, không giống làm giả. Hơn nữa nữ nhân này cường đại như thế cũng căn bản không cần phải làm giả tu vi.
- Chẳng lẽ nàng thật sự là Mệnh Vẫn tầng bảy? Mệnh Vẫn tầng bảy làm sao co thể có sức chiến đấu cường đại như vậy! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tu La Vương cảm giác mình dường như đang nằm mơ vậy, vừa rồi nó căn bản không nhìn ra nữ nhân ra tay như thế nào. Chuẩn xác mà nói, là không cảm giác được dao động chân nguyên.
Không sai, nàng căn bảnn không vận dụng chân nguyên, chỉ bằng một luồng ý niệm, chỉ nói một chữ nhưng lại như chấp chưởng pháp tắc thiên đạo, thay mặt lực lượng trời phạt. Cứ như vậy phá tan công kích mình phải trả giá từ bỏ một bàn tay.
Nữ nhân căn bản không để ý đến Tu La Vương, nàng lạnh nhạt quay đầu, nhìn Lâm Minh một cái.
Cái nhìn này Lâm Minh cũng trực tiếp tận mắt nhìn khuôn mặt nữ nhân. Khuôn mặt này đương nhiên là của Nhan Nguyệt Nhi, xinh đẹp ngây thơ, giống như một thiếu nữ 16, 17 tuổi.
Nhưng là đôi mắt kia lại hoàn toàn không giống với Nhan Nguyệt Nhi.
Con mắt của Nhan Nguyệt Nhi trong sáng như một dòng suối nguồn, trong suốt thấy đáy.
Mà nữ nhân trước mắt này, nàng toàn thân trên dưới dường như cùng không gian chung quanh hòa làm một thể, đôi con ngươi kia của nàng như cất chứa sông sao trên trời, không thể phỏng đoán.
Lâm Minh thậm chí cảm giác đôi mắt này dường như nhìn thấu pháp tắc vũ trụ, xuyên qua trong đó có vô số ngôi sao đang sinh ra, mai một.
- Cô... là... Cô là...
Lâm Minh theo bản năng sờ vào vị trí nơi Ma Phương ở ngực mình, ở đó không có bất kỳ cảm giác. Trên thực tế, từ khi Ma Phương dung nhập vào trong cơ thể mình, Lâm Minh liền hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Ma Phương đã xảy ra dị biến gì, Lâm Minh cũng hoàn toàn không rõ ràng.
Nhưng là nữ nhân trước mắt này Lâm Minh lại có loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Loại cảm giác này là ở trong không gian Ma Phương, hắn nhìn thấy viên quang cầu màu trắng ở chính giữa vô tận mảnh vỡ trí nhớ giống như những ngôi sao kia.
Lúc trước Ma Phương hấp thu tinh huyết, kỳ thật đều là bị đoàn quang cầu này hấp thu!
Mà khi Lâm Minh 15 tuổi, lần đầu tiên bị Ma Phương đi vào tinh thần chi hải, tình cảnh hắn nhìn thấy trong mộng, từng nhìn thấy một nữ nhân. Nàng một thân áo trắng, dáng người thon dài, một mình một người đứng trên cáh đồng tuyết vô tận, đối mặt với hơn một vạn cao thủ Thần Vực!
Trong những cao thủ này, kém cỏi nhất cũng là cấp bậc Phượng tiên tử và Ma Thủy Đại đế.
Mạnh hơn một chút thì là cấp Thánh chủ!
Ngoài ra còn có Thánh chủ đại thành, Thánh chủ đỉnh phong!
Thậm chí còn có một người áo đen cầm đầu, tuy rằng Lâm Minh không thể cảm giác ra tu vi của hắn, nhưng chỉ xem mức độ cung kính của những người khác đối với người áo đen đó là có thể mơ hồ đoán ra thực lực của hắn ta, sợ là đã gần đến Giới Vương!
Chính là một đám người như vậy bị một nữ nhân mượn dùng lực lượng của Ma Phương, một chiêu đánh chết toàn bộ!
Tất cả linh hồn đều bị nghiền nát!
Lâm Minh thời điểm đó còn không biết một màn như vậy khủng bố cỡ nào, cũng không thể lý giải khí thế trên người nữ nhân kia. Nhưng là hiện tại, theo thực lực hắn không ngừng đề cao, hắn lại dần dần bắt đầu hiểu được. Nữ nhân hiến tế linh hồn bản thân rơi vào trong Ma Phương kia rốt cuộc là nhân vật đáng sợ bậc nào!
Hiện tại nhìn thấy Nhan Nguyệt Nhi trước mắt, nhìn ánh mắt của nàng, cảm nhận được luồng cảm giác giống như đã từng quen biết đó, trong lòng Lâm Minh đột nhiên nghĩ tới nữ nhân áo trắng kia.
Là nàng!?
Nàng sao lại đột nhiên sống lại? Hơn nữa chiếm cứ thân thể Nhan Nguyệt Nhi?
Nữ nhân chỉ nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, một câu đều chưa nói rồi đột nhiên quay đầu, mặt hướng Tu La Vương!
Tu La Vương lúc này kinh nghi không chừng, nó từ trên người nữ nhân này cảm nhận được một luồng hơi thở kinh khủng, khiến nó da đầu run lên, gần như muốn xoay người chạy trốn. Nhưng là Long cốt Chí Tôn lại ở trên tay Lâm Minh, nó bất kể như thế nào cũng không thể từ bỏ!
- Các hạ là ai? Bản nhân muốn đánh chết tiểu bối thị tộc Thần thú này. Nếu như các hạ không quan hệ gì với việc này, vẫn xin cho thuận tiện, nhất định có hậu tạ.
Tu La Vương chắp tay, căng da đầu nói.
Nó đã cảm giác được người tới bất thiện, nhưng là nó không tin nữ nhân đáng sợ này là Lâm Minh mang vào. Bởi vì cường giả bình thường muốn tiến vào bí cảnh Thần Thú đều phải chịu hạn chế của pháp tắc trời đất, cần tiêu hao vô số Tử Dương thạch. Hơn nữa, Lâm Minh nếu thật sự chuẩn bị một đòn sát thủ như vậy, vì sao hắn không sớm lấy ra, sao đến mức để mình đuổi cho chật vật như thế?
Rất có thể nữ nhân này là một nhân vật không biết nào đó của bí cảnh Thần Thú, bởi vì nguyên nhân nào đó bám ở trên một món bảo vật, mà bảo vật này lại vừa khéo bị Lâm Minh chiếm được, cho nên mới xảy ra một màn vừa rồi. Lâm Minh hiển nhiên cũng không quen thuộc nữ nhân này, như vậy nàng không nhất định chịu trợ giúp Lâm Minh. Chỉ cần có thể giấu được Long cốt Chí Tôn là được rồi.
Nghĩ đến đây, Tu La Vương lại đang ấp ủ một đòn chớp giật, hắn sợ Lâm Minh đem tin tức Long cốt Chí Tôn tiết lộ ra.
Nghe thấy lời của Tu La Vương, nữ nhân xoay người nhìn về phía Tu La Vương, thần sắc nàng không có bất kỳ biến hóa, lại đột nhiên khẽ hé môi hồng, lạnh nhạt nói một từ:
- Chết!
Một từ Lâm Minh nghe vào cực kỳ mờ ảo, lọt vào trong tai Tu La Vương lại giống như sấm sét chín tầng trời, đinh tai nhức óc. Lại giống như bầu trời đổ nghiêng xuống dưới. Khiến nó toàn thân rung mạnh, ngũ tạng lục phủ cuộn trào!
Từ “Chết” này đã không phải là một thanh âm đơn giản mà là một loại pháp tắc, phù triện. Cái gọi là lời ra pháp tới, một từ liền tác động pháp tắc trời đất!
Ý niệm của nữ nhân cũng theo một từ này cùng bắn ra, hóa thành một âm tiết thần thánh lớn mênh mông, tan biến hết thảy, trừng phạt, diệt sạch hết thảy đâm vào thân thể Tu La Vương!
Trong lúc nhất thời, Tu La Vương chỉ cảm thấy dường như có vô số cự thú ở bên tai hắn gầm rống, vô số sấm sét nổ vang, vô số núi lửa bùng nổ. Tiếng ù ù khủng bố, chấn động khiến hắn đầu váng mắt hoa, thất khiếu đổ máu!
- A!
Tu La Vương phát ra một tiếng hét thảm, thân thể bay ngược ra ngoài. Nó rất rõ ràng cảm nhận được, vào lúc vừa rồi nữ nhân này công kích, không vận dụng một tia năng lượng nào, cũng chính là không vận dụng chân nguyên ở vào giai đoạn Mệnh Vẫn tầng bảy trong cơ thể hắn.
Nàng chỉ là dùng thanh âm và chiến linh công kích, ở trong đó ẩn chứa lực lượng pháp tắc đã có thể có uy thế như thế!
Đây rốt cuộc là người nào!?
Tu La Vương sợ tới mức hồn vía lên mây, lúc này nó cũng không muốn cướp lại long cốt của mình nữa, xoay người chạy trốn.
Mà ở phía sau nó, nữ nhân lại lần nữa ra tay. Trong nháy mắt ra tay, nàng dường như là hơi hơi nhíu mày, dường như cũn không hài lòng tổn thương do một đòn vừa rồi mình tạo thành.
- Ngưng!
Vẫn như cũ là một từ chân ngôn, mỗi một từ đều rót vào ý chí và pháp tắc đại đạo! Hình chiếu ý chí ảnh hưởng thế giới chân thật, pháp tắc đại đạo chấp chưởng lực lượng trời phạt!
Trong khoảnh khắc đó, dung nham trước người Tu La Vương sau khi được rót vào ý chí của nữ nhân đột nhiên ngưng kết thành một khối sắt thần cứng rắn vô cùng, dùng tốc độ khó tin chặn đầu đập tới!
Ầm!
Tu La Vương rắn chắc đâm lên khối dung nham ngưng thành sắt thần này, tại chỗ vỡ đầu chảy máu. Nó lúc này giống như một con chuột nhỏ bị nhốt vào trong lồng không hề có sức phản kháng, mặc người vò nắn.
Mà ở phía sau nữ nhân, Lâm Minh lại đã nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Chiến linh còn có thể dùng như vậy? Không dùng bất kỳ chân nguyên, chỉ bằng chiến linh và pháp tắc liền có sức chiến đấu khủng bố như thế?
1062
Nguồn thiếu chương.