Khi bóng chiều đã ngả về tây.
Vân Nhược Linh và Nam Cung Nguyệt đều đã mặc trang phục, trang điểm xong xuôi, hiện giờ đang cùng xuất hiện bên à lệp Hàn.
Khi Vân Nhược Linh thấy Nam Cung Nguyệt còn tưởng là mình nhìn thấy nương nương ở trong cung.
Nam Cung Nguyệt mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, làm bằng tơ lụa dùng chỉ vàng tiêu hàng trăm cơm bướm, khoác ngoài là áo choàng lông cáo màu đỏ vô cùng mỹ lệ, tóc búi kiểu kính hồng kế, mái tóc được buộc cao lên, phía trên cắm đầy bộ điêu vàng, lộ vẻ ung dung lộng lẫy, cao quý thanh lịch.
Khuôn mặt quả dưa được trang điểm tinh xảo, trên trán còn cố ý vẽ thêm một bông hoa mẫu đơn, trên cổ và cổ tay đeo đầy những món trang sức vàng bạc, trân châu lộng Lấy, mỗi hành động cử chỉ đều bày ra dáng vẻ của một Vương Phú quý phái.
Mà vấn Nhược Tinh lại chủ kêu Thị nhí búi cho mình kiểu tính xà kế.
Nàng không vén hết tóc Lên mà để lại phần nhiều tóc ở sau đầu.
Trên đầu chỉ cài một cây trâm thuần bạch ngọc, trâm này có hình hoa.
mộc lan, khiến nàng vừa thanh lệ thoát tục, lại đơn giản hào phóng.
Trang phục của nàng không đắt tiền và lộng lẫy như Nam Cung Nguyệt, trang phục của Nam Cung Nguyệt được làm bằng chỉ vàng và gấm vân, trên bề mặt thêu hoa vừa nhiều vừa phức tạp.
Cái áo choàng lớn bằng da cáo đỏ rực bên ngoài cũng có giá trị xa xỉ, vô cùng đắt giá Còn Vân Nhược Linh chỉ mặc một chiếc váy nhung trắng đơn giản, phối với áo choàng nhung trắng ở bên ngoài, trên người không đeo bất kỳ trang sức gì, nhưng khi nàng đứng đó lại mang tới cảm giác sắc trắng vờn bay, thanh lệ thoát tục vô cùng, như một vị tiên tử không ngấm khói lửa của nhân gian.
Nam Cung Nguyệt nhìn thấy bộ dạng giản dị này của Vân Nhược Linh thì trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Nàng ta đi về phía Vân Nhược Linh, nhiệt tình cầm tay nàng: “Tỷ tỷ, mùa đông lạnh thế này sao tỷ lại ăn mặc mỏng manh vậy? Cẩn thận không lại bị phong hàn”“
“Không sao, tỷ không sợ lạnh”
Vân Nhược Linh lặng im không tiếng động bỏ bàn tay của Nam Cung Nguyệt ra.
Đừng nói là Sở Diệp Hàn không hề phái người làm xiêm y cho nàng, dù hẳn có phái người làm nàng cũng sẽ không ăn mặc như Nam Cung Nguyệt để tiến cung .
Mặc trang phục phải phù hợp với thân phận và địa vị của mình.
Nàng là Ly vương phi không sai, nhưng lại là một nữ tử xấu xí có tiếng, tiếng tăm của nàng luôn rất kém, luôn bị người khác xem thường.
Nếu bỗng nhiên trở nên xinh đẹp, mặc lên người mình một đống trang phục hoa lệ, cao sang thì nhất định sẽ chỉ bị người khác ghen ty và nhằm vào mà thôi.
Cho nên nàng phải ăn mặc thật khiêm tốn, tránh cho bản thân trở thành bia ngắm của đám đông.
Dù sao thì bây giờ cũng đang có một đống người chờ xem trò hề của nàng.
Mà Nam Cung Nguyệt thì lại cố ý ăn mặc hoa lệ và long trọng như vậy, nhất định là vì muốn lấy vẻ đẹp rực rỡ để áp chế nàng, cướp sự nổi bật của nàng.
Vậy thì cứ tùy ý nàng ta đí, vốn nàng cũng không để ý mấy chuyện này.
Lúc này, Sở Diệp Hàn cũng đã thay áo choàng bằng gam màu xanh lục thêu hoa văn, trên đầu đội bạch ngọc quan, ánh mắt hẹp dài híp lại Lạnh hàng, đi ra từ trong tâm điện.
Nam Cung Nguyệt thấy thế thì mau chóng đi qua chỗ hắn: "Vương gia, chàng chuẩn bị xong chưa?”
"Ừm, thân thể nàng bây giờ thế nào rồi? Nếu không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi trong Vương Phủ, không cần mệt nhọc tiến cung là gì ? Diệp Hàm ân cần nói.
Nam Cung Nguyệt vội lắc đầu: "Thiếp thân không có việc gì sức khỏe của thiếp thân đã tốt hơn nhiều rồi, có thể đi theo tỷ tỷ và Vương gia tiến cung là vinh hạnh của thiếp thân”
Làm sao nàng ta có thể để Vương gia và Vương Phi có không gian riêng với nhau chứ.
Họ còn ở chung với nhau nữa thì địa vị của nàng ta sẽ đây nguy cơ.
Cho nên, cho dù bệnh”
thì cũng phải đi theo.
Trên xe ngựa vẫn là Nam Cung Nguyệt ngồi cùng một bên với Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh ngồi phía đối diện họ như cũ.
Nam Cung Nguyệt tựa người vào Sở Diệp Hàn bên cạnh, bày ra dáng vẻ dịu dàng mềm yếu vô cùng.
Vân Nhược Linh căn bản không thèm nhìn đến bọn họ, nàng nhấc màn xe lên, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.