Sở Diệp Hàn còn trắng hơn so với người bình thường, trắng kiểu sáng bóng mạnh khỏe, giàu sức co dãn. Đùi vừa rắn chắc lại thon dài, thẳng tắp gợi cảm, ngay cả lông trên chân cũng tăng thêm phần quyến rũ, làm Vân Nhược Linh lén nuốt nước miếng.
“Ngươi đang nhìn cái gì? Còn không nhanh giải độc cho.
bổn vương?” Sở Diệp Hàn ghét bỏ lườm Vân Nhược Linh.
Nữ nhân này lại bắt đầu si mê hắn, tính xấu chết không đổi, nhìn chằm chằm chân nam tử như vậy quá không biết thẹn.
"Tốt, xong ngay đây” Vân Nhược Tính tôi suy nghĩ của mình về, nhanh chóng tiêm thuốc cho Sở Diệp Hàn.
Sau khi tiêm, nàng dùng vải bọc lại kim tiêm rỗng, định tìm một chỗ vứtđi.
Sở Diệp Hàn mắt sắc, vừa liếc mắt đã thấy trên thân kim tiêm có một hàng chữ nhỏ: Thuốc giải gây tê...
Hẳn sững sờ tại chỗ, chẳng lẽ Vân Nhược tính vừa tiêm thuốc gây tê cho hắn?Chẳng trách chân không có cảm 9écouven, one Lúc trước hắn có nhìn lén Vân Nhược tính tiêm thuốc gây tê cho Thẩm phó tướng, biết thuốc này không cần giải được, chờ đến thời gian thì trạng thái tê liệt sẽ tự động biến mất.
Không ngờ nữ nhân này lại lừa hắn, còn nói thuốc này sẽ chết người.
Hắn tức giận đến mức mặt xám mày tro, trong mắt cuồn cuộn bão táp: “Vân Nhược Linh, thuốc vừa rồi ngươi tiêm cho.
bổn vương là thuốc gây tê, không phải độc dược đúng không?”Vân Nhược Linh giật thót: “Ngươi… sao ngươi biết?”“Ngươi dám lừa bổn vương? Ngươi không hề hạ độc bổn vương, chỉ tiêm thuốc gây tê cho bổn vương thôi phải không?”Nói cách khác, nữ nhân này vừa rồi đe dọa hắn.
Mà hắn thật bị nàng ta dọa tới rồi.
Thấy lửa giận trong mắt Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh nhanh chóng lùi lại vài bước, cười gượng nói: “Thật ra trong đó không phải chỉ có thuốc tê, còn có vài dược liệu ta thêm vào, nếu không có giải dược ngươi cũng sẽ không khỏi”“Ngươi câm miệng cho bổn vương!” Sở Diệp Hàn rống lên.
Mà lúc này, hắn chợt phát hiện hai chân dần dần có cảm giác, hình như có thể động đậy.
Nhưng hắn còn chưa thể đứng lên ngay được.
Hắn nhìn cửa quân danh, chỗ này chỉ có gã sai vặt dẫn ngựa kia thôi, trông còn ngây ngốc ngơ ngác, hắn không muốn gọi gã sai vặt đến đỡ mình.
Hẳn đành quay qua nhìn Vân Nhược Linh: “Lại đây, đỡ bổn vương đứng dậy.” “Ngươi muốn ta đỡ ngươi?” Vân Nhược Linh chỉ chỉ chính mình, không phải người này thực ghét nàng sao?“Đúng, chính là ngươi, lại đây đỡ bổn vương” Sở Diệp Hàn nghiến răng, trầm giọng nói.
“Được, nếu ngươi cảm thấy không thành vấn đề thì ta đỡ ngươi” Vân Nhược Linh cũng không hẹp hòi mà không đỡ hắn, nàng bước tới nhẹ tay nâng hắn, từ từ đỡ hắn đứng lên.
Đúng lúc này, gần đấy có một chiếc xe ngựa xa hoa nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
Sở Diệp Hàn vừa ngước đầu tiên thấy xe ngựa kía, bên trên cơm cắm cờ có đồ án phủ Lý Vương, tắm ngây ra. Vân Nhược tính thấy chữ "Tí" trên lá cờ cũng cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ đây là xe ngựa của phủ LýVirong?Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại trước mặt bọn họ, một bóng người mảnh mai bước xuống xe, nhanh nhẹn bước tới chỗ bọn họ: "Vương gia, tỷ tỷ, ta chờ tại vương phủ thật Câu mà hai người không về, ta o cho hai người nên mới đến đây xem) thử, hai người... làm sao thế?”Nam Cung Nguyệt thấy vân Nhược tính và Sở Diệp Hàn "ôm" Lấy nhau thì đôi mắt xinh đẹp kíkiaa lập tức chứa đầy hơi nước. Lòng nàng ta thật đau, trên mặt cũng lộra vẻ khổ sở lại miễn cưỡng tỏ ra kiên cường.
Nàng ta không ngờ, mới một đêm ngắn ngủi Sở Diệp Hàn lại có thể ôm nhau với Vân Nhược Linh.
Tốc độ cũng quá nhanh đi.