Vương Thủ Tướng chờ trước cửa Quân doanh thấy Ly Vương đến thì nhanh tiến lên nghênh đón.
“Tham kiến Vương gia.”
“Đứng lên đi.”
Sở Diệp Hàn xoay người đã nhẹ nhàng xuống ngựa, chỉ để một mình Vân Nhược Linh nằm trên đó.
Vương thủ tướng nhịn không được giật khóe môi, nói:
“Vương gia, xin hỏi vị này chính là?”
“Ly Vương phi, đến trị thương cho các tướng sĩ, đám người Trầm Phó Tướng đâu?”
Sở Diệp Hàn lập tức hỏi.
“Ở trong doanh địa, Tấn Vương cũng ở đó, bên đó không có bị thương, nhưng toàn bộ người của chúng ta đều bị thương, Trầm Phó Tướng còn bị trọng thương.”
Vương thủ tướng phẫn nộ nói.
“Đi dẫn đường.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Vương thủ tướng tò mò nhìn Vân Nhược Linh, say đó nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Bọn họ chưa từng nghe thấy Ly Vương phi biết trị thương, hơn nữa không ngờ Ly vương lại đưa Vương phi đến đây, ngài ấy đúng là không biết tiếc thương phu nhân của mình.
Lúc này, đám người Mạch Liên cũng nhanh chóng đuổi tới.
Hắn ta vừa đuổi tới đã đỡ Vân Nhược Linh xuống ngựa, Vân Nhược Linh bị xóc đến đầu váng mắt hoa, vừa xuống ngựa, nàng còn chưa kịp nhìn thấy rõ tình huống của quân doanh thì đã khom người nôn mửa.
May là lúc nãy nàng chưa ăn gì, chỉ mới uống chút rượu, cho nên đều chỉ nôn ra rượu.
Tuy rằng mùi hương rất ba chấm, nhưng dù sao cũng không quá khó coi.
“Vương phi, nào, lau đi.”
Mạch Liên nhận một tấm khăn từ Vương thủ tướng đưa cho Vân Nhược Linh.
“Đa tạ.”
Vân Nhược Linh nhận khăn xoa khóe miệng.
Qua chuyện này nàng đã không còn chán ghét Mạch Liên nữa.
Nàng là một nữ nhân vô cùng dễ mềm lòng, chỉ cần người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ dễ dàng tha thứ cho họ.
Ai bảo nàng là một nữ nhân có tấm lòng lương thiện chứ.
Một câu “Đa tạ” của nàng khiến cho Mạch Liên cảm thấy nàng đã tha thứ cho hắn ta.
Tuy rằng hắn ta không biết rốt cuộc hắn ta đã làm chuyện gì chọc giận Vương phi.
Sau khi Vân Nhược Linh nôn mửa xong, Mạch Liên nhanh chân dẫn đường cho nàng:
“Vương phi, có lẽ chút nữa người sẽ nhìn thấy rất nhiều cảnh đổ máu, ví dụ như miệng vết thương, gãy chân tay gì đó, người nhất định đừng sợ. Nếu người không điều trị cho những người đo được thì đứng cố, quân doanh có thầy thuốc.”
Vân Nhược Linh nhìn Mạch Liên một cái.
Tính ra hắn ta còn có chút lương tâm.
“Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Nhược Linh vừa đi, vừa quan sát quân doanh.
Quân doanh ban đêm, lá cờ tung bay, ở phía xa có thể thấy rõ quân trường thao luyện, khắp nơi đốt đuốc cháy rực, nơi nơi là binh lính đứng theo đội nhóm, bọn họ đang canh gác, cũng có tuần tra, trên mặt ai ai đều lộ vẻ kinh hoảng và mệt mỏi, hắn là vì trận đánh vừa rồi.
Khắp quanh nơi này nồng mùi máu tươi khiến người ta không thể hít thở nổi, cũng làm cho Vân Nhược Linh không khỏi nhíu mày.
Rốt cuộc các tướng sĩ trong quân doanh bị sao vậy?
Thế mà lại nội đấu, đây chính là điều tối kỵ trong quân trại.
Ngửi mùi hương này cũng đủ để nàng đoán được những người này bị đánh không nhẹ.
Mạch Liên nói:
“Vương phi, Vương gia chúng ta là Đại tướng quân bảo vệ Sở Quốc, những tướng sĩ này vốn dưới trướng ngài ấy, một tay ngài ấy dẫn dắt. Mấy năm nay Vương gia lập được nhiều chiến công hiển hách trên chiến trường, thắng rất nhiều trận lớn bảo vệ Sở Quốc thái bình, rất được lòng người dân thiên hạ.”
“Sau đó Hoàng Thượng cảm thấy một mình Vương gia quản lý quân doanh quá mệt nhọc, nên đã phái Tấn Vương Sở Thiên Minh tới nhậm chức Tả Tướng Quân Hộ Quốc giúp đỡ Vương gia quản lý quân doanh.”
“Tấn vương lấy mất một nửa binh lực của Vương gia, còn mang theo rất nhiều người nhà đến. Mà trong quân doanh dần dần chia làm hai phái, hai phái này rất căm thù nhau, đánh nhau. Người của Tấn Vương luôn ngáng chân trong quân, muốn diệt trừ phe của Vương gia, thuộc hạ biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ rằng đêm nay thật sự đã xảy ra chuyện.”