Cái mông cong, cơ bụng tám múi, đường nhân ngư, ngực rắn chắc, hai chân thẳng tắp thon dài, đường cong hoàn mỹ, bọt nước vương trên da thịt đầy gợi cảm, dáng người kiên cường lực lưỡng, khiến Vân Nhược Linh nhìn đến nóng cả máu, suýt nữa thì chảy máu mũi.
Ngay khi Vân Nhược Linh thét chói tai thì Sở Diệp Hàn cũng cảm thấy giật mình hoảng sợ.
Hắn nhanh dùng khăn tắm che người mình lại, gương mặt tuấn tú của hắn đen như đáy nồi, giận dữ hét:
“Đáng chết, ai cho ngươi vào đây, còn không nhanh đi ra ngoài?”
Nữ nhân này, nhất định chạy vào đây lúc này là vì muốn rình xem hắn, đồng thời muốn quyến rũ hắn.
“Ta không cố ý, ta sẽ đi ra ngoài ngay lập tức.”
Ngay Vân Nhược Linh nói xong chuẩn bị xoay người bỏ chạy.
Đột nhiên nàng dẫm phải vũng nước nhỏ từ trên người Sở Diệp Hàn, trượt chân, cả người ngã nhào về phía trước.
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai “Aaa”, cả người Vân Nhược Linh nhào về phía Sở Diệp Hàn, nàng tìm không thấy điểm tựa, đôi tay theo phản xạ tính ôm lấy Sở Diệp Hàn.
Đáng tiếc, nàng không ôm lấy người hắn được, mà ngược lại bắt được cái khăn tắm quấn trên eo hắn.
Sau đó tay nàng giật một phát đã kéo khăn tắm hắn rớt xuống, đồng thời mặt nàng đã vùi thật sâu vào trong lòng ngực nam nhân.
Nhất thời, mọi âm thanh trở nên lặng ngắt như tờ, khắp xung quanh bốc lên không khí đầy xấu hổ.
“Ừm…”
Mặt Vân Nhược Linh vùi trên người Sở Diệp Hàn, nàng muốn nói chuyện, nhưng lại sợ đến nói không nên lời.
Mà khuôn mặt tuấn tú của Sở Diệp Hàn đã thay đổi, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh, khuôn mặt giận dữ, gân xanh trên trán nổi rõ, con ngươi đen nhánh ngập tràn lửa giận không khỏi làm người ta thấy sợ hãi.
“Ngươi cố ý đúng không Vân Nhược Linh? Ngươi muốn chết sao?”
Ngực Sở Diệp Hàn tức đến phập phồng, tức giận hét lên, bàn tay đột nhiên vung lên đẩy Vân Nhược Linh ra.
Vân Nhược Linh bị hắn đột ngột đẩy ra, nàng lùi về sau hai mét rồi ngã ngồi trên sàn nhà.
“Ôi, đau quá!”
Vân Nhược Linh xoa cái mông bị đập mạnh xuống đất, xanh mặt, từ từ bò dậy.
Người nam nhân này cũng thật độc ác.
Còn chưa kịp nhìn kỹ hắn, thế mà hắn đã ác đến vậy sao?
Có điều dáng người hắn rất được, Nam Cung Nguyệt được ở cạnh hắn nhất định rất có “tính phúc”.
“Cút đi!”
Sở Diệp Hàn rống giận xong thì đi nhanh ra sau bình phong, nhanh chóng mặc áo gấm của mình vào.
Sau đó hắn mặc một áo giáp màu bạc bên ngoài áo gấm, đầu đội mũ giáp lông vũ, trên hông đeo bảo kiếm huyền thiết, uy phong lẫm liệt bước ra ngoài.
Lúc này, Vân Nhược Linh đã xoa cái eo nhức mỏi khập khiễng đi ra ngoài.
Mạch Liên nhìn thấy thế, khóe môi hơi giật giật:
“Nương nương bị làm sao vậy?”
“Đừng biết mà còn giả vờ hỏi!”
Vân Nhược Linh không muốn nói, lạnh lùng đi xuống bậc thang.
Hứ, thù hôm nay nàng nhớ kỹ, nhất định sau này nàng sẽ nghĩ cách báo thù.
Mạch Liên cảm thấy khó hiểu, nhất định là nương nương đã bị Vương gia dạy dỗ, vậy nên mới bước đi khập khiễng như vậy.
Lúc này, Sở Diệp Hàn sa sầm mặt bước ra.
Hắn vừa xuất hiện, Vân Nhược Linh đã lạnh lùng liếc nhìn.
Chỉ nhìn thấy trên người Sở Diệp Hàn mặc một bộ áo giáp màu bạc, trong bóng đêm áo giáp phát tia sáng bạc, phía sau hắn là một cái áo choàng đỏ thắm, trên đầu là mũ giáp màu bạc phát ra tia sáng lạnh lẽo, trên mũ giáp có một chuỗi ngọc đỏ thắm có tua rua nằm phía sau đầu hắn.
Trên cổ áo màu trắng có thêu hoa văn chìm màu xám.
Hắn hơi ngẩng đầu, cần cổ thon dài, mày kiếm nhíu lại, ánh mắt rét lạnh, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng hơi nheo lại, bên trong tỏa ra hơi lạnh bức người.
“Vương gia, ngài đã chuẩn bị xong rồi?”
Mạch Liên nhanh đi lên hỏi.
“Chuẩn bị xong, xuất phát.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn Vân Nhược Linh, trong mắt hắn tràn đầy ghét bỏ.