Không ngờ rằng nương nương lại chủ động đi mời Vương gia, nàng ấy sợ sự chủ động của nương nương sẽ lại bị Vương gia ghét bỏ, cuối cùng lại quay lại kết cục lúc trước, vậy sẽ không tốt.
Vân Nhược Linh sửng sốt, lúc này nàng mới nhớ lại những lời mình đã nói với Sở Diệp Hàn.
Nhớ lại cảnh ấy, cả người nàng nổi toàn da gà.
“Thu Nhi, nương nương nhà em ngu như vậy sao? Nếu hắn không thích ta thì ta nhào lên để làm gì? Ta chỉ đùa hắn mà thôi!”
Vân Nhược Linh nói.
Dù sao nàng cũng không thể nói nàng lo Sở Diệp Hàn cảm thấy nàng thay đổi quá nhiều, cho rằng nàng bị yêu quái nhập cố ý khôi phục dáng vẻ.
“Đùa hắn?”
Thu Nhi nghẹn họng nhìn chằm chằm nương nương nhà mình, đầu lưỡi đã sắp líu lại.
Lá gan của nương nương cũng quá lớn rồi, thế mà dám đùa Vương gia.
“Đúng vậy là ta giả vờ, ta không thấy hứng thú với hắn ta chút nào, ta chỉ đùa giỡn hắn thôi, thế mà hắn thật sự… Thật buồn cười.”
“Vân… Nhược… Linh!”
Sở Diệp Hàn đứng bên kia vách tường nghe tới đây, trong ánh mắt bùng lên lửa giận ngập trời, hắn hận không thể bóp chết nàng.
Hắn xoay người một cách tiêu sái, bay qua bên kia tường, quần áo tung nhẹ lên, khuôn mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm người phía dưới.
“Vân Nhược Linh, ngươi dám trêu chọc bổn vương, ngươi muốn chết ư?”
Trong giọng nói Sở Diệp Hàn nồng nặc sát ý, áo choàng hắn bị gió thổi bay lất phất, ánh mắt hắn lạnh lẽo giống như ác ma đòi mạng tới từ địa ngục.
“Vương… Vương gia.”
Tất cả mọi người bị dọa sợ, bọn nha hoàn sợ tới mức tất cả đều trốn ra phía sau Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh cũng bị dọa mất mật.
Nhìn thấy sát ý trong mắt Sở Diệp Hàn, nàng vừa bảo vệ bọn nha hoàn, vừa yếu ớt nói:
“Vương gia, chàng nghe nhầm rồi, ta còn chưa nói xong mà. Ý của ta là chàng phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, tiêu sái soái khí như thế, ta ngưỡng mộ kính trọng chàng như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt, cho nên mới chủ động mời chàng tới dùng bữa.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhún người giống như chim yến, cả người nhẹ nhàng lưu loát đáp xuống mặt đất.
Tư thế của hắn ưu nhã, động tác đáp đất tuyệt đẹp, giống như thần tiên hạ phàm.
Vân Nhược Linh nhìn hắn đầy sùng bái, đây là khinh công của người xưa sao?
Thật đẹp.
Sau khi Sở Diệp Hàn đáp xuống đất, hắn đặt một tay ra sau lưng, dáng người cao lớn bước từng bước về phía Vân Nhược Linh.
Mỗi một bước đi đều đâm thẳng vào lòng Vân Nhược Linh.
Khi thân hình cao lớn, đĩnh đạc đi đến trước mặt Vân Nhược Linh, bóng người giống như một con chim ưng thật lớn bao phủ lấy cô, không khí xung quanh lập tức đông lại, áp suất dần hạ xuống thấp, thấp đến mức làm cho người khác hít thở không nổi.
“Vừa rồi ngươi nói ngươi đùa giỡn bổn vương ư?”
Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vân Nhược Linh nhanh lùi về sau một bước, nuốt nước miếng:
“Chuyện… đùa… giỡn này, Vương gia, bởi vì ta thích chàng nên mới trêu chàng, chàng nghĩ đi, chàng sẽ trêu đùa người mình không thích sao? Giống như nhìn thấy đứa trẻ trên đường, nếu thật sự cảm thấy đáng yêu thì mới muốn chọc nó, nếu nó không đáng yêu thì ai muốn chọc nó chứ? Cho nên ta cảm thấy Vương gia vô cùng đáng yêu, cho nên ta đùa chàng là vì muốn biểu hiện tình cảm của mình!”
Vân Nhược Linh cảm thấy lời giải thích của mình rất là hoàn mỹ.
Nàng cảm thấy đắc chí, trong lòng thầm khen ngợi bản thân.
“Phải không? Mấy kẻ ác trên đường nhìn thấy đứa bé đáng thương cũng muốn chọc nó cho vui, bọn họ lột sạch quần áo của nó, chọc nó chạy vòng vòng. Trong mắt bổn vương, ngươi cũng không khác mấy kẻ đó đâu, đều muốn chọc bổn vương thôi.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
“Vương gia nghĩ nhiều rồi, ta không phải những kẻ ác đó, làm sao người biết ta giống với bọn họ? Thế giới này rất tốt đẹp, xin Vương gia đừng nghĩ lòng người ai cũng xấu như vậy.”
Vân Nhược Linh lạnh giọng.