Đến khi Sở Diệp Hàn lật được mảnh ngói lên, định lén nhìn cách Vân Nhược Linh làm việc, trên tay nàng đã xuất hiện thêm một đống chai lọ kỳ lạ, còn có một cái mặt nạ quái gở.
“Chết tiệt!”
Hắn thầm nguyền rủa một tiếng, hắn đã bỏ lỡ mất phần quan trọng nhất.
Sở Diệp Hàn không hiểu nổi Vân Nhược Linh vừa làm cái gì mà đột nhiên lại cầm nhiều thứ trên tay như vậy.
Lúc này, Vân Nhược Linh đã lấy ra mặt nạ hô hấp và bình khí oxy, nàng nhanh chóng đi tới trước mặt Mạch Lan, treo bình khí lên, liên kết mặt nạ hô hấp với bình khí rồi úp mặt nạ lên mặt Mạch Lan.
Vừa đeo mặt nạ, khí oxy liền được chuyển đến.
Mạch Lan hít được khí oxy, ngay tức khắc “a” một tiếng đầy thoải mái, hắn ta cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, giống như đang chậm rãi được đả thông vậy.
Có cái mặt nạ này, hô hấp của hắn ta được thông suốt trong nháy mắt, không còn khó chịu nữa.
Thu Nhi nhìn vật kỳ quái kia, không kìm được liền hỏi Vương phi: “Nương nương, đây là cái gì vậy, người lấy nó ở đâu ra thế?”
“Đây là bình khí oxy nén, bây giờ Mạch Lan đang bị thiếu oxy, thứ này giúp hắn dễ hít được khí oxy hơn. Chỉ cần hắn hít được oxy là hô hấp sẽ được thông suốt, không lo bị chết nữa.”
Vẻ mặt Thu Nhi đầy mông lung: “Khí oxy là cái gì ạ?”
“Oxy là một chất khí mà chúng ta cần hít vào để sống, nó ở ngay trong không khí, bình thường không thể nhìn thấy, cũng không sờ được nhưng nếu không có nó, nhất định em sẽ chết.”
Vân Nhược Linh tốt bụng giải thích.
Thu Nhi lại hỏi: “Thứ này cũng là của Đại phu nhân cho người sao?”
Vân Nhược Linh lắc đầu: “Không phải, là vị sư phụ thần bí kia cho ta.”
“À, tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi.”
Lúc trước, Vân Nhược Linh sợ bị lộ, đã sớm nói chuyện với Thu Nhi, dặn dò rằng nếu như có người nào hỏi y thuật của nàng do ai chỉ bảo thì cứ nói là do vị sư phụ thần bí của nàng dạy.
Cho nên Thu Nhi vừa nghe đã hiểu rõ.
Nàng ta không hiểu tại sao tiểu thư lại biết y thuật, cũng chưa từng nhìn thấy vị sư phụ kia.
Nhưng bây giờ tiểu thư trở nên lợi hại, nàng sẽ không hoài nghi mà càng bảo vệ tiểu thư hơn.
Sau khi truyền oxy cho Mạch Lan, Vân Nhược Linh cho hắn ta uống thuốc điều trị tổn thương não.
Nàng còn cho hắn ta uống thêm mấy viên thuốc tiêu viêm, mục đích là để chữa khỏi bệnh viêm phổi của hắn.
Cứ tiếp tục làm như vậy vài ngày thì độc tính trên người Mạch Lan sẽ được giải trừ hoàn toàn.
Sau đó, Vân Nhược Linh kéo ống quần của Mạch Lan lên, lấy con dao giải phẫu từ trong ống tay áo ra, làm giải phẫu chỉnh sửa cho hắn ta giống như lần trước.
Nàng loại bỏ phần thịt thối rữa đã mưng mủ của Mạch Lan rồi dùng Iodophor sát trùng vết thương, bấy giờ mới cẩn thận băng bó vết thương lại.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, nàng cực kỳ mệt mỏi, trán nhễ nhại mồ hôi, thở hổn hển.
Nhờ có bình dưỡng khí, sắc mặt của Mạch Lan trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn nhìn Vương phi, trong mắt tràn đầy vẻ si mê.
Nếu Vương phi không phải là Vương phi, chỉ là một đại phu bình thường thì thật tốt biết bao.
Sở Diệp Hàn xem tới đây, mặt đầy nghi hoặc, nữ nhân này liên tục đem lại cho hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Hắn xếp lại mảnh ngói, lạnh lùng phất tay áo, lại trở về bộ dạng như tiên giáng trần, ưu nhã bay về trong sân, bóng dáng màu lam chiếu lên cây mai ở phía dưới, phong hoa tuyệt đại, lộng lẫy vô song.
Lúc hắn đáp xuống sân vừa hay đụng phải Mạch Liên mới quay về.
Mạch Liên nhếch miệng cười: “Vương gia, vừa rồi ngài đứng trên nóc nhà nhìn trộm Vương phi phải không?”
Chỗ Vương gia vừa đứng rõ ràng là phòng của Mạch Lan.
Hắn ta tin Vương gia đặc biệt bay lên nóc nhà chắc chắn không phải để nhìn lén Mạch Lan, vậy chỉ có thể là Vương phi thôi.
“Nói bậy bạ! Việc truy đuổi thích khách thế nào rồi?”
Sở Diệp Hàn nâng tay lên, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo khiến người khác phải tránh xa cả nghìn mét.
Mạch Liên chắp tay: “Thuộc hạ đã phái người truy đuổi rất lâu, có vài manh mối nhưng vẫn chưa tìm ra được, tên thích khách kia khá lợi hại, khẳng định là hắn ta rất quen thuộc với Vương phủ của chúng ta, có thể đã sớm trốn thoát.”
“Xin Vương gia yên tâm, thuộc hạ đã phái người tiếp tục truy tìm, nhất định sẽ bắt được tên thích khách kia.”