Điển Nghi đại nhân nhìn trúng nàng ta, có thể chỉ là nhìn trúng cơ thể trẻ trung của nàng ta.
Bà ta không thèm quan tâm tới loại nữ nhân như vậy, nhi tử của bà ta lại càng không vừa mắt.
Đã đưa đến tận cửa, có ngu mới không chơi, nhất định là nhi tử đã làm theo lời của nữ nhân này.
Chẳng qua nữ nhân bên trong đổi thành Lâm Lang, Vân Nhược Linh các nàng lại đến đúng lúc như vậy, giống như đoán trước được mọi chuyện vậy.
Trong lòng bà ta hơi căng thẳng, không lẽ Vân Nhược Linh và Trưởng công chúa đã biết được âm mưu của bà ta từ trước nên tất cả những chuyện này đều là do hai người sắp đặt ngược lại đấy chứ?
"A, bà đừng nói đây là nhi tử của bà nhé, ta còn tưởng rằng hắn là một tiểu bạch hoa vô tội. Thì ra, Lâm Lang bị làm nhục đã biến thành con sói xám, Giang Hằng ức hiếp người khác mà lại trở thành người bị hại?" Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Nói ra lời này, ai cũng không tin.
Cũng chỉ có người da mặt dày như Ngụy Quốc phu nhân mới nói ra được.
"Ngươi luôn miệng nói con ta ức hiếp nàng ta, ngươi xem chỗ nào trên người nàng ta có dấu vết giống bị làm nhục? Xiêm y của nàng ta không bị xé rách, tóc cũng không rối, chắc chắn là nàng ta tự nguyện." Nguỵ Quốc phu nhân khinh thường nhìn quét qua Lâm Lang đang lộ da thịt.
"Thật sao?"Vân Nhược Linh tiến lên, đột nhiên lướt qua một vòng trên người Lâm Lang.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng lại sau gáy của Lâm Lang, đột nhiên la lên một tiếng: "Các ngươi xem, sau gáy của Lâm Lang có một dấu đỏ bị đánh, còn sưng đỏ bầm tím nữa, cái này chắc chắn là bị gậy đánh làm bị thương. Rõ ràng Lâm Lang không nói dối, nàng thực sự bị Giang Hằng đánh ngất rồi bắt đến đây nên nàng là người bị hại, Giang Hằng kia là kẻ xấu! Lâm Lang, ngươi là người bị hại, ngươi yên tâm có thể quay về tìm lão gia của ngươi kêu oan rồi."
Lâm Lang không dám tin mà nhìn Vân Nhược Linh.
Trước đó nàng ta luôn nhắm vào nàng, nhưng nàng lại bằng lòng giúp nàng ta.
Nàng ta cảm thấy không thể hiểu được con người của nữ nhân này.
Thật ra, Vân Nhược Linh đâu phải thật sự giúp nàng ta, nàng chỉ muốn lợi dụng Lâm Lang và Điển Nghi đại nhân kia, để Hoàng thượng trừng trị Giang Hằng một trận, nàng áp chế nhuệ khí của Ngụy Quốc phu nhân và Hoàng hậu.
Nếu như Lâm Lang bị mang đi diệt khẩu, hay là đem đi ngâm lồng heo, thì có trăm cái miệng cũng không biện bạch được, không có ai giúp nàng ta kêu oan.
Đương nhiên Giang Hằng có thể thoát được sự trừng trị của vương pháp.
Bây giờ Lâm Lang bị hãm hại, lúc đó Điển Nghi đại nhân sẽ cáo ngự trạng, vậy thì chơi sẽ càng vui hơn.
Mọi người nhìn vết thương ở sau gáy của Lâm Lang, rồi xôn xao kinh hãi nhìn về phía Giang Hằng.
Xem ra Ly vương phi nói rất đúng.
Lâm Lang này thực sự bị Giang Hằng đánh ngất, nàng ta mới là người bị hại.
Lần này tất cả mọi người đều đồng cảm mà nhìn Lâm Lang.
Các phu nhân vừa rồi đứng xếp thành hàng bên vực Giang Hằng đều ngậm miệng lại, không dám nói thêm nữa.
Dù sao cũng đã có chứng cứ, các nàng còn bảo vệ Giang Hằng nữa thì sẽ bị người khác chửi rủa đấy.
Giang Hằng chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Lâm Lang sờ sờ sau gáy, căm hận nhìn chằm chằm Giang Hằng và Ngụy Quốc phu nhân: "Phu nhân, xin hỏi bây giờ bà có còn muốn trói ta nữa không?"
Nàng ta là người bị hại, nếu Ngụy Quốc phu nhân trói nàng ta lại thì bà ta làm sao giải thích với mọi người.
Lần này Nguỵ Quốc phu nhân thật sự không dám trói Lâm Lang nữa.
Nhiều ánh mắt đang dòm ngó như vậy, làm sao bà ta dám đụng vào nàng ta.
Bà ta chỉ có thể cố kìm cơn tức giận ở trong lòng, nói: "Nếu thật sự là Hằng nhi làm chuyện có lỗi với ngươi, ta sẽ bảo nó đến Điển Nghi phủ, thỉnh tội với Điển Nghi đại nhân, người đâu, lấy một bộ quần áo mới cho Lâm Lang phu nhân, đưa nàng về Điển Nghi phủ."
Nói xong, bà ta nhìn về phía Lâm Lang nói: "Đồng thời, ta và Hằng nhi cũng sẽ cùng ngươi trở về Điển Nghi phủ, thỉnh tội với Điển Nghi đại nhân."
Nghe Nguỵ Quốc phu nhân nói vậy, lúc này Lâm Lang mới yên lòng.