Sau khi mọi người thương lượng xong, hôm nay mẫu thân sẽ phái người bỏ thuốc vào trong rượu của Trưởng công chúa, đợi sau khi Nam Cung Nguyệt dìu Trưởng công chúa đến sương phòng, hắn ta sẽ đến cưỡng bức Trưởng công chúa.
Kết quả giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Hắn ta nhìn thấy Ly vương phi không chỉ có tuyệt sắc, mà còn có tài hoa ở trong yến tiệc, hắn ta lập tức lại nảy sinh ý nghĩ dâm tà, thích Ly vương phi.
Hắn ta thích Ly vương phi, đương nhiên cũng không quên chuyện phá thân thể của Trưởng công chúa.
Lúc đó hắn ta nhìn Ly vương phi kia giống như tiên nữ, da trắng lại có dung mạo xinh đẹp, khí chất cao nhã, liền muốn chấm mút nàng một phen, cho nên mới theo đuôi Ly vương phi rời khỏi yến tiệc.
Thiên hạ này đoán chừng không có mấy người dám có chủ ý đánh Ly vương phi.
Sở dĩ Giang Hằng to gan như vậy, là vì hắn ta cho rằng nếu như hắn ta đụng vào Ly vương phi, Ly vương phi chắc chắn cũng không dám nói cho Ly vương, vậy nên hắn ta mới công khai sàm sỡ nàng.
Bời vì trước đây hắn ta đụng vào những phu nhân của các quan viên, bọn họ đều không dám để lộ, chỉ lo bại hoại danh tiếng.
Kết quả còn chưa chạm vào người được đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, gần giống đầu heo.
Hôm nay không chiếm được Ly vương phi, hắn ta lại dành chủ ý này cho Trưởng công chúa.
Suy cho cùng thì Trưởng công chúa cũng là mỹ nhân hạng nhất hạng nhì, hắn ta cũng muốn nếm thử mùi vị của Công chúa.
Vì vậy, cho dù trên mặt hắn ta bị thương đau nhức, hắn ta cũng đứng thẳng tắp người với Thúy Ngọc, để tránh Thúy Ngọc tìm người khác.
Thúy Ngọc nghi ngờ nhìn Giang Hằng: “Thế tử, người chắc không phải là muốn khinh bạc cô nương nhà lành, bị người ta đánh cho chứ? Dáng vẻ người như vậy nô tì thật đúng là không dám bảo người hành sự, chi bằng trước tiên hỏi lại phu nhân?”
Đến lúc đó nếu như thế tử không được, phu nhân có thể mua chuộc một thiếu gia ăn chơi trác táng.
“Ngươi bị ngốc sao? Bây giờ hỏi mẫu thân còn kịp sao? Đợi lát nữa Trưởng công chúa tỉnh rượu, hoàn toàn không còn kịp rồi, ngươi yên tâm, bản thế tử làm chuyện đó không có vấn đề gì, ngươi mau dẫn bản thế tử đi đi.” Vẻ mặt Giang Hằng mong đợi lên tiếng.
Thúy Ngọc nghe xong cũng cảm thấy Thế tử nói rất có lý.
Thời gian vô cùng cấp bách, để tránh đêm dài lắm mộng, quả thực phải hành sự thật sớm.
Nàng ta nói: “Vậy được thôi, người nhanh chóng đi theo nô tì.”
Giang Hằng lập tức vỗ vào mông Thúy Ngọc một cái: “Được rồi, bà cô nhỏ của ta.”
Thúy Ngọc lập tức giận dỗi trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Oan gia, cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn được, tránh làm hỏng thanh danh của nô tì.”
-
Ngay sau đó, hai người đã tới bên ngoài sương phòng đó, Thúy Ngọc dẫn Giang Hằng tới cửa sương phòng đó, liền nói: “Mau vào trong làm việc, tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Biết rồi, ngươi mau đi gọi mẫu thân ta bọn họ, ta muốn Công chúa này mất mặt.” Giang Hằng nói.
Hắn ta nói xong, nhanh chóng đẩy cửa sương phòng ra, xông vào phòng nhanh như chớp.
Sau khi xông vào trong, hắn ta còn không quên cài chốt cửa, đỡ có người xông đến phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.
Vừa bước vào, hắn ta đã thấy mỹ nhân mặc áo đỏ đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn thấy khuôn mặt như tranh vẽ của Trưởng công chúa, dáng vẻ đẹp như tiên nữ, hắn ta lập tức kích động đến xoa xoa đôi bàn tay, cười gằn nói: “Công chúa, sắc mặt người ửng hồng, có phải suy nghĩ về tình yêu rồi không? Đừng lo lắng, bản thế tử đây sẽ thỏa mãn ngươi.”
Trưởng công chúa vốn đang nghỉ ngơi, bỗng dưng nghe được giọng nói của Giang Hằng, nàng lập tức sợ đến trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Giang Hằng: “Ngươi, ngươi là ai? Ngươi xông vào đây làm gì? Nguyệt Nhi và Đàm Nhi đâu, bọn họ ở đâu?”
“Cái gì mà Nguyệt Nhi Đàm Nhi bản thế tử đều không biết, Công chúa, bản thế tử thấy ngươi say lắm rồi, có cần bản thế tử giúp ngươi tỉnh rượu?” Giang Hằng nói xong, bắt đầu cởi xiêm y của nàng ta ra.