“Lâm Lang, người xem người đã dọa sợ tỷ tỷ rồi, người rõ biết tỷ ấy không có tài nghệ gì thì đừng làm khó tỷ ấy nữa.” Nam Cung Nguyệt giả vờ đứng ra nói giúp Vân Nhược Linh.
Ngoài mặt là giúp nhưng lời nói ấy lại châm chọc Vân Nhược Linh không có tài nghệ gì.
“Không phải vậy chứ? Đường đường là Ly Vương phi mà đến một chút tài nghệ cũng không biết sao? Vậy mà cũng xứng ngồi ở vị trí Ly Vương phi sao? Ta cũng biết Nguyệt phu nhân thông thạo cầm kỳ thư họa, tại sao một vị Vương phi như nàng ta mà lại không ưu tú bằng ngươi? Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến mọi người cười nhăn răng sao?” Lâm Lang cười chế nhạo.
Vừa rồi Vân Nhược Linh lấy việc ghen tuông nhắm vào nàng ta, cố ý nâng cao chính thê, hạ thấp tiểu thiếp, cho nên nàng ta nhất định tìm cơ hội báo thù.
Nàng ta cũng không thèm để ý đến cái chức vương phi trên danh nghĩa không được sủng ái như Vân Nhược Linh.
Mọi người đều truyền tai nhau rằng, Ly Vương sủng ái Nam Cung Nguyệt, sớm muộn gì cũng sẽ phế bỏ Ly Vương phi.
Đến lúc Vân Nhược Linh bị phế truất, vậy thì địa vị cũng sẽ không bằng thiếp thất như nàng ta.
Huống hồ chi cũng không bao lâu nữa, chờ cái bà thím già ở trong phủ bệnh chết, lão gia sẽ đưa nàng ta lên làm chính thất, nàng ta căn bản không sợ Vân Nhược Linh này.
“Lâm Lang, người cũng không nên nói như vậy, ta biết tỷ tỷ cũng biết chút tài nghệ, tỷ ấy biết học thuộc thơ, mọi người đừng làm khó tỷ ấy nữa.” Nam Cung Nguyệt đau lòng nhìn Vân Nhược Linh nói.
Lâm Lang nghe xong, lập tức cùng mấy vị phu nhân lấy khăn che miệng, cúi đầu cười nhạo: “Học thuộc thơ? Hoá ra tài nghệ của Ly Vương phi là học thuộc thơ à? Ta còn tưởng rằng là làm thơ.”
“Ai nói bổn vương phi không biết làm thơ?” Lúc này bỗng nghe thấy một giọng điệu lạnh lùng, Vân Nhược Linh lạnh lùng đứng lên, phủi áo choàng, ngạo nghễ tiến về đám người kia.
Lâm Lang thấy thế, nụ cười trên mặt càng trở nên càn rỡ hơn, nàng nghi ngờ hỏi: “Ly vương phi, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói ngươi biết làm thơ, là thật hay giả vậy, ngươi không đùa đấy chứ?”
Những người hùa theo nàng ta cũng mỉa mai nói: “Chính là nàng ta sao? Một kẻ phế vật lại bất tài, nàng ta cũng có thể làm thơ sao? Nếu nàng ta làm được thơ, ta sẽ chặt đầu đi làm ghế cho mọi người ngồi".
“Thật không ngờ với tài nghệ không đáng mấy lượng của Ly vương phi mà khẩu khí cũng rất ngông cuồng, nàng ta không chỉ giả tạo thiệp mời, còn ở đây khoe khoang, thật không biết xấu hổ.”
Còn có mấy vị tài tử thậm chí còn la ó ầm ĩ, bọn họ vốn không tin kẻ bất tài Vân Nhược Linh này lại biết làm thơ, chỉ cảm thấy nàng nói ra những lời ngông cuồng, cho nên bọn họ muốn ngăn cản nàng.
Ngay cả những tài tử đọc nhiều loại sách cũng không dám nói là có thể làm thơ, Ly Vương phi này là một phu nhân không biết nhiều chữ nghĩa, lại dám nói lung tung ở đây.
Thật là nực cười.
Thấy mọi người đang cười nhạo chủ nhân của mình, Thu Nhi nhanh chóng nói với Vân Nhược Linh: "Nương nương, chúng ta về phủ nhé?"
Nếu đợi thêm chút nữa mà Nương nương không biết làm thơ rồi mất mặt thì phải làm sao.
Chi bằng tìm một cái cớ để về nhà trước.
Trước đây nàng ấy đã nghe một bài thơ do Nương nương làm khi say rượu, và bài thơ đó khá hay, nhưng nàng ấy luôn nghĩ rằng đó là do Nương nương đọc từ trong sách ra.
Hôm nay ở đây có rất nhiều nhân tài kiệt xuất, nếu Nương nương lại đọc thuộc lòng những bài thơ trong sách, người khác sẽ phát hiện ra.
Đến lúc đó, sẽ rất khó để bước xuống khán đài.
“Về phủ làm gì? Ta còn phải làm thơ, sau khi làm xong bài thơ thì về phủ cũng chưa muộn." Vân Nhược Linh nói.
“Nương nương..." Thu Nhi khóc không ra nước mắt, không biết nói gì.
Nương nương thật có dũng khí.
Nếu đợi Nương nương đọc thuộc lòng những bài thơ trong sách để đánh lừa người khác rồi bị phát hiện, nàng ấy sẽ cũng chỉ thay nương nương “lấy rau lấp trứng”.
Giữa những tiếng xì xào của đám đông, Vân Nhược Linh lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Ta đã nói là ta biết làm thơ, và ta nhất định sẽ làm được. Các người muốn ta làm bài thơ gì, ta đều có thể làm ngay tại chỗ."