Qua chuyện này, các chính thê đã hợp thành một đội, bọn họ bắt đầu xem thường Nam Cung Nguyệt.
Vân Nhược Linh không muốn tỏ ra bin thảm trước mặt người khác, nhưng vì chuyện trước đây nàng đã nhảy xuống hồ hơn nữa còn không biết xấu hổ cố chấp muốn gả cho Sở Diệp Hàn, đã trở thành trò cười trong kinh thành.
Nếu mọi người đều biết chuyện này, thì sẽ luôn bàn tán sau lưng nàng.
Không bằng nàng thẳng thắn nói ra giải thích rõ ràng với mọi người, để tránh những người người không hiểu mà mắng chửi nàng.
Lời nói của nàng rất hiệu quả, ít nhất là hầu hết các chính thê ở đây đều đứng cũng một chiến tuyến với nàng.
"Ly Vương phi, ngươi thực sự không dễ dàng gì, nữ nhân chúng ta cũng chẳng sung sướng chút nào. Nếu ngươi đã giữ được mạng thì ngươi nên trân trọng nó, mỗi ngày phải sống thật tốt, nghe nói y thuật của ngươi rất cao siêu, nên sau này nếu như thân thể ta có chỗ nào không khỏe thì ta sẽ dày mặt tìm ngươi cứu giúp." Ngụy Quốc phu nhân nói với giọng điệu chân thành để hoà giải.
Chuyện y thuật, đương nhiên là bà ta nghe được từ chỗ hoàng hậu.
bà ta cũng cảm thấy nghi ngờ, Ly Vương phi là một đứa ngốc nhưng đột nhiên lại biết y thuật, hơn nữa y thuật còn rất cao siêu.
Nhưng dù thế nào, người trước mặt này cũng là vị nữ đại phu, nói không chừng một ngày nào đó mình thực sự cần tới sự giúp đỡ của nàng ta, nên vẫn không đắc tội với nàng ta thì tốt hơn.
Vân Nhược Linh cười nhạt: "Chỉ cần ta có thể giúp được thì ta nhất định sẽ không từ chối."
"Ly Vương phi thật là đại nghĩa, sau này thân thể ta có chỗ nào không thoải mái, ta có thể tìm ngươi không?" Một phu nhân khác bên cạnh tranh thủ hỏi.
"Đương nhiên có thể rồi, chỉ cần ta có thời gian và có thuốc thì ta sẽ tận lực giúp đỡ." Vân Nhược Linh thản nhiên cười nói.
"Ôi, Vương phi thật tốt, Vương phi chính là nữ đại phu vô cùng lợi hại, vậy thì sau này nữ nhân chúng ta đi xem bệnh, có phải đều được cứu giúp không?" Những người khác cũng kích động nói.
Các nàng rất kính trọng đại phu, nhất là nữ đại phu.
Đáng tiếc, đại phu của Sở Quốc nữ đã ít lại càng ít hơn, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên muốn mời một nữ đại phu về xem bệnh cho mình rất khó.
Hơn nữa, hầu như mấy vị y thuật cao đều là những kẻ có kiến thức hời hợt.
Bây giờ có một nữ đại phu y thuật cao siêu, các nàng dĩ nhiên phải nịnh bợ rồi.
Chỉ là, người nhà của Vương phi chưa chắc sẽ cho nàng xem bệnh cho những phu nhân bình thường này.
Bây giờ, tất cả mọi người đều hối hận vì vừa nãy đã đối xử với Ly Vương phi như thế.
Cũng tại bọn họ chưa nắm rõ thông tin, không biết Ly Vương phi có y thuật, nếu không các nàng sẽ chẳng dám chế nhạo nàng.
Nghe mọi người nói, trong lòng Vân Nhược Linh đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Nàng có thể mở một y quán dành riêng cho phái nữ, dạy cho nữ học trò về những y thuật mình biết, vậy thì các nữ nhân sẽ có người xem bệnh cho mình.
Như thế chẳng phải sẽ giải quyết được, vấn đề khó khăn trong việc xem bệnh của các nữ nhân ngày xưa sao?
Đây chính là chuyện tốt cho người dân.
Lúc này, Ngụy Quốc phu nhân đứng lên: "Được rồi các tỷ muội, thời gian cũng không còn sớm nữa chúng ta hãy đi ra ngoài uống rượu thưởng mai, nếu chúng ta còn không đi thì hoa mai sẽ tàn mất. Chúng nở đẹp như vậy, chính là vì nghênh đón những vị khách quý như các tỷ muội đây."
Mọi người vừa nghe tới đi uống rượu thưởng mai, ai nấy đều vui vẻ đứng dậy.
Bởi vì bên ngoài không những được ngắm mai, mà còn có thể ngắm các nam khách đang uống rượu dùng bữa.
Những khách nam ở đây toàn là những công tử ca vô cùng tuấn tú, nên rất nhiều phu nhân muốn tìm cho nữ nhi nhà mình một lang quân như ý, vì vậy rất nóng lòng muốn ra bên ngoài nhìn người.
Mục đích chủ yếu để các nàng tới tham gia yến hội cũng vì điều này.
Ngụy Quốc phu nhân nói xong tự mình đi tới đỡ Trưởng công chúa, bà ta và Nam Cung Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Trưởng công chúa cười khanh khách nói: "Trưởng công chúa, có lẽ ngươi ít khi đến Quốc Công phủ, vì thế hôm nay chúng ta uống với nhau một bữa thật đã không say không về, được không?"