"Hửm? Ý muội là sao?" Trưởng công chúa nheo mắt.
"Trưởng tỷ sống trong cung cũng nhiều năm rồi, không quen biết các quý phụ và phu nhân trong triều với bên ngoài kinh, sau này tỷ ra ngoài làm gì đó, người ta sẽ không biết đến tỷ, không biết mặt mũi của tỷ. Nếu tỷ chủ động qua lại thân thiết với các nàng, nói không chừng còn có thể giúp đỡ Vương gia, tục ngữ có câu, xuất ngoại nhờ bằng hữu, trưởng tỷ phải kết giao với nhiều bằng hữu hơn mới phải. Mấy phu nhân đó cũng sẽ chơi với tỷ, nếu trưởng tỷ chịu kết giao với các nàng, sau này chẳng phải lo sẽ không có chỗ chơi, trong lúc chơi đùa có thể tạo thiện cảm với họ, sau này có lẽ sẽ là chuyện tốt với Vương gia." Nam Cung Nguyệt nói.
Trưởng công chúa nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Nàng ta không phải người ham chơi, càng không muốn hạ thấp bản thân để kết giao với mấy phu nhân tầm thường đó.
Nhưng nếu có thể giúp Diệp Hàn, thì nàng ta sẽ không từ chối.
Vì Diệp Hàn, đừng nói đến chuyện kết giao với mấy phu nhân đó, bảo nàng ta tới cầu xin họ, nàng ta cũng cam tâm tình nguyện.
"Được rồi, ngày kia phải không? Trước tiên trong hai ngày sắp tới chúng ta sẽ chuẩn bị một chút, ngày kia phải đi rồi." Trưởng công chúa nói, sau đó hỏi: "Nguỵ Quốc phu nhân ngoại trừ mời bổn cung ra, thì còn mời ai nữa?"
Ánh mắt nàng ta liếc về phía Phi Nguyệt Các.
Nam Cung Nguyệt khẽ cười: "Tạm thời chỉ mời tỷ và ta, còn việc bà ta có mời
Vương phi không, thì ta cũng không biết."
"Nếu bà ta mời cái thứ vô dụng Vân Nhược Linh kia, thì bổn cung sẽ không tới, tránh bị nàng ta làm cho mất mặt." Trưởng công chúa không hề có cảm giác áy náy khi trách lầm Vân Nhược Linh chuyện lần trước.
Trái lại, ngày nào Mai cô cô cũng nói với nàng ta rằng Diệp Hàn vì chuyện đó mà ghét bỏ nàng ta, nàng ta rất hận Vân Nhược Linh.
Lần trước Diệp Hàn còn bảo nàng ta phải xin lỗi Vân Nhược Linh, nàng ta không chịu, Diệp Hàn đã trách mắng nàng ta.
Mai cô cô nói, chắc chắn là Vân Nhược Linh đã nói những lời không hay về nàng ta với Diệp Hàn, nên Diệp Hàn mới có ác cảm với nàng ta.
Cho nên, nàng ta càng thấy ghét Vân Nhược Linh hơn.
Nam Cung Nguyệt cười nói: "Trưởng tỷ yên tâm, chắc là sẽ không có nàng ta đâu, lúc đó ta sẽ đi cùng tỷ."
Nói xong, nàng ta lạnh lùng liếc mắt, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
.....
Sau khi trở về từ Vân Hiên các, Nam Cung Nguyệt giao thiếp mời của mình cho Đàm Nhi, muốn nàng ta mang đi làm một tấm thiếp mời giống tấm thiệp này y như đúc.
Nhưng tên trên thiếp mời phải đổi thành Vân Nhược Linh Ly Vương phi.
Mất nửa ngày trời, thiếp mời cuối cùng cũng được làm xong.
Sau đó, Đàm Nhi dùng bạc mua chuộc lính gác cổng tên Vương Ngũ, muốn Vương Ngũ giao thiếp mời này đến tay Vân Nhược Linh.
Lúc đó, Vân Nhược Linh đang nghiên cứu sách y học của thời đại này.
Nàng cảm thấy muốn chữa bệnh ở đây, phải kết hợp cả cách điều trị của phương Đông lẫn phương Tây, trong hệ thống chữa bệnh của nàng đa phần là thuốc Tây y, có rất ít thuốc Đông y.
Nhưng có một số bệnh cần phải điều trị bằng thuốc Đông y.
Nên nàng phải học tập các kiến thức về Đông y ở nơi này một lần nữa, bổ sung thêm kiến thức cho bản thân, để có thể thông thạo cả Đông và Tây y.
"Nương nương, lính gác cổng tìm người, hắn nói là Nguỵ Quốc phu nhân gửi thiếp mời tới cho người, muốn mời người đến tham gia yến tiệc thưởng thức hoa mai vào ngày kia." Thu Nhi cầm tấm thiếp mời, đi vào và nói.
"Nguỵ Quốc phu nhân sao?" Vân Nhược Linh cố gắng lục lại trí nhớ của mình.
Trong ấn tượng của nàng, ở kinh thành có một vị phu nhân nổi danh phách lối thích ra oai.
Nghe nói trượng phu của vị phu nhân này vì cứu Hoàng đế mà chết, được truy phong làm Ngụy Quốc Công, còn bà ta cũng được phong làm chính nhất phẩm Nguỵ Quốc phu nhân.
Bà ta còn được phong một mảnh đất màu mỡ, gọi là Ngụy Quốc, bà ta là quả
phụ có địa vị cao nhất trong kinh thành.
Bà ta và nàng chưa từng qua lại, sao lại mời nàng đến dự yến tiệc?
"Đưa thiếp mời lại cho ta xem." Vân Nhược Linh nói xong, bước ra ngoài, nhận lấy thiếp mời trong tay Thu Nhi.