“Phải làm thế nào bây giờ? Phái người giết chết nàng ta, hay là…?”Tô Thường Tiếu nheo mắt lại một cách thâm độc, rồi làm một cái động tác cắt cổ.
“Không cần, giết người là chuyện rất khó làm, làm như vậy nhất định thế lực các phương và những cựu thần tiền triều sẽ truy đuổi đến cùng, như vậy sẽ rất phiền toái, Sở Diệp Hàn cũng sẽ không chịu để yên đâu. Nữ nhân ấy mà, chỉ cần bị phá hủy đi danh tiết và sự trong trắng thì coi như sống không bằng chết. Một nữ nhân tác phong tùy tiện, bạ đâu nói đó như vậy có nói ra cũng chẳng có ai tin. Cứ như vậy, nàng ta sẽ sống không bằng chết. Ngươi biết phải làm như thế nào rồi chứ?” Hoàng hậu giương mắt nhìn thẳng về phía Tô Thường Tiếu.
Tô Thường Tiếu vừa nghe đã hiểu ngay lập tức.
Ngụy Quốc phu nhân nói: “Thường Tiếu, mẫu hậu của ngươi nghĩ chúng ta có thể diễn một vở kịch để hủy hoại danh tiết của Trưởng công chúa. Ngày mốt ta sẽ thiết đãi một bữa tiệc ngắm mai ở phủ Quốc Công, ta sẽ mời Trưởng công chúa đến làm khách để có thể dễ dàng hành sự. Chỉ có điều là ta và nàng ta không thân thiết lắm, hơn nữa ta còn là em gái của Hoàng hậu, nên nếu như ta mời nàng ta đến thì chỉ sợ nàng ta sẽ không đến. Ngươi có cách nào hay để có thể mời nàng ta qua đây không?”
Sở dĩ các bọn họ triệu Tô Thường Tiếu vào cung cũng chính là vì nguyên nhân này.
Bọn họ không có cách nào mời được Trưởng công chúa, nên muốn xem xem Tô Thường Tiếu vẫn luôn đa mưu túc trí này có cách gì hay hay không.
Tô Thường Tiếu tràn đầy tự tin nhếch khóe miệng lên và nói: “Nhị di, những chuyện khác ta không dám đánh cược, nhưng chuyện này cứ để đó ta lo cho, chỉ là một chuyện cỏn con thôi ấy mà.”
“Thật không? Trưởng công chúa này cũng không phải người bình thường đâu, đừng nhìn thấy nàng ta không có ai che chở, nhưng tính tình của nàng ta rất kiêu ngạo, người bình thường vốn dĩ không thể mời được nàng ta, vậy mà ngươi lại chắc chắn có thể mời được nàng ta? Ngươi dùng cách gì vậy?” Ngụy Quốc phu nhân ngạc nhiên hỏi.
Tô Thường Tiếu bình tĩnh cười cười: “Ta tự có cách riêng của mình, sau này ta sẽ nói cho nhị di biết sau.”
…
Sau khi trở về Tấn vương phủ, Tô Thường Tiếu gọi tâm phúc Phương Phương của mình đến và dặn dò: “Đi đi, đưa bức thư này tới cho Nam Cung Nguyệt của Ly vương phủ.”
“Vương phi chính là muốn để Nguyệt trắc phi xử lý chuyện này ạ?” Vẻ mặt Phương Phương đầy đắc ý cười nói.
Tô Thường Tiếu lạnh lùng nheo mắt lại: “Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, bổn vương phi mưu tính lâu như vậy rồi, nàng ta đương nhiên là phải có ích.”
Phương Phương cũng cười một cách lạnh lùng và nói: “Vương phi anh minh, chỉ sợ là không ai có thể ngờ được rằng tuy rằng Vương phi không gả cho Ly Vương, nhưng đã sắp xếp người của mình vào bên cạnh hắn từ lâu rồi. Mưu kế này của Vương phi thật sự là một mưu kế hay. Cho dù không ở bên cạnh Ly Vương nhưng hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Vương phi được.”
Bởi vì người mà Ly Vương vẫn sủng ái lại chính là người của Vương phi.
Tô Thường Tiếu cười một cách lạnh lùng: “Hừ, nếu như ta không tính toán từ sớm thì không biết trái tim của Ly Vương đã bị tiểu yêu tinh nào móc đi mất tiêu rồi. Ta muốn cho hắn biết là cho dù ta không thể gả cho hắn, nhưng hắn cũng không cách nào có thể lấy được nữ nhân khác, người có thể ở bên cạnh hắn, chỉ có thể là người của ta.”
Nàng ta muốn khống chế tình trái tim giống hệt nàng ta.
Nàng ta muốn để cho hắn mãi mãi không bao giờ quên được nàng ta, mỗi ngày nhìn thấy Nam Cung Nguyệt thì trong đầu đều hiện hữu bóng dáng của nàng ta.
Lúc trước, khi nàng ta vứt bỏ Sở Diệp Hàn rồi lựa chọn gả cho Tấn vương, nàng ta đã sớm phái người đi tìm khắp nơi xem có thể tìm được một người giống nàng ta hay không, để có thể thay thế nàng ta khống chế trái tim của Sở Diệp Hàn, phải khiến cho cả đời này Sở Diệp Hàn đều nhớ tới nàng ta.
Cuối cùng nàng ta cũng tìm được một người như ý nàng ta.
Người này tên là Nam Cung Nguyệt, không chỉ tướng mạo giống nàng ta sáu bảy phần mà còn là nữ nhi của nhà quan.
Nàng ta đã phải chi tiền để mua chuộc Nam Cung Nguyệt rồi huấn luyện nàng ta.
Khoảng thời gian đó, vì tâm trạng không tốt nên mỗi ngày Sở Diệp Hàn đều đến tửu lâu uống rượu, và lúc nào cũng uống đến say khướt rồi mới trở về phủ.
Thế rồi vào một buổi tối, tuyết rơi rất lớn, nàng ta đã phái người dẫn đám hộ vệ của Sở Diệp Hàn đi trước, sau đó để cho Sở Diệp Hàn uống say rồi một mình đi bộ về nhà.