Quá tốt rồi, cuối cùng Ôn thần cũng đi rồi.
Trên gương mặt của Vân Nhược Linh bỗng chốc nở nụ cười rạng rỡ, có vẻ nàng rất vui.
Sở Diệp Hàn nhìn thấy dáng vẻ nàng vui mừng khi thấy hắn rời đi, trong lòng càng thêm giận dữ.
Hắn lạnh lùng phất phất tay áo rồi quay lưng rời đi.
"Vương gia, đợi đã." Lúc này, Thu Nhi nhanh chóng cầm một chiếc ô đến đưa cho Sở Diệp Hàn: “Bên ngoài trời mưa to, xin Vương gia hãy dùng ô.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng cầm lấy chiếc ô, lại nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, rồi mới bước xuống nền nước đi về phía Tinh Thần Các.
Lúc này, Đàm Nhi không màng mưa gió, nàng ta tiến đến khóc lóc: “Vương gia, xin ngài tha cho Nguyệt phu nhân đi, cơ thể nàng ấy yếu ớt không thể dầm mưa được.”
Sở Diệp Hàn mở chiếc ô vải dầu màu xanh, bước đi lạnh lùng, hắn nghe thấy lời nói của Đàm Nhi, trong lòng như bị bông gòn làm tắc nghẽn, không thấy thoải mái chút nào.
“Vương gia, phu nhân thực sự không mưu hại Vương phi, tất cả đều là do Thúy Nhi làm, phu nhân bị oan. Vương gia không nể mặt điều này thì cũng nể mặt phu nhân đã từng cứu Vương gia một mạng mà tha cho nàng ấy đi, nàng ấy thật sự rất đáng thương.” Đàm Nhi nói xong, quỳ một tiếng “bụp” xuống đất.
Cơn mưa lớn xối vào mặt nàng ta, nàng ta dầm mưa khiến cả người ướt át bê bết.
Vân Nhược Linh cũng nhìn thấy cảnh này.
Nàng không ngờ Đàm Nhi lại trung thành với Nam Cung Nguyệt như vậy.
Nam Cung Nguyệt đúng là có chút thủ đoạn, khiến một tỳ nữ trung thành với nàng ta như vậy, mấy tỳ nữ đó bị nàng ta bán đi mà vẫn còn vui vẻ giao tiền cho nàng ta.
Sở Diệp Hàn nghe được những lời nói của Đàm Nhi, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Hắn mở ô, sau đó lạnh lùng sải bước về phía Tinh Thần Các.
Vừa bước qua cánh cửa mái vòm trăng tròn ấy, hắn đã nhìn thấy Nam Cung Nguyệt đang ôm hai tay quỳ run rẩy trong cơn mưa.
Thân thể nàng ta lắc lư, cả người run cầm cập, dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Trong tâm trí, hắn bỗng cảm thấy mọi thứ đều lạnh băng.
Hắn lạnh lùng bước đến trước mặt Nam Cung Nguyệt, ánh mắt phức tạp và lạnh lẽo vô cùng.
Lúc này cơ thể của Nam Cung Nguyệt lạnh đến mức run rẩy, hạt mưa to bằng hạt đậu xối vào người nàng ta, ướt hết cả người, khuôn mặt đọng đầy những hạt mưa.
Nàng ta khó chịu ôm chặt cơ thể, nhắm chặt hai mắt để tránh nước mưa xối vào mắt nàng ta.
Lúc nàng ta nghĩ bản thân mình không biết phải tiếp tục dầm mưa đến khi nào thì bỗng nhiên mưa dừng lại.
Nàng ta ngạc nhiên mở mắt, lấy tay lau lau nước mắt trên mặt thì phát hiện Sở Diệp Hàn đang đứng trước mặt nàng ta.
Hắn đang dùng chiếc ô trong tay để che mưa cho nàng ta.
Dáng vẻ của Sở Diệp Hàn lúc này vừa cao quý lạnh nhạt, vừa trầm lặng ấm áp.
Hắn giống như thần tiên hạ phàm với tấm lòng rộng mở, ánh mắt nhẹ nhàng, đẹp đến lay động lòng người.
"Vương gia, chàng đến rồi." Nam Cung Nguyệt cười ảm đạm, cảm nhận được một tia hy vọng sống sót.
Sở Diệp Hàn lạnh nhạt nhìn nàng ta: “Hãy đứng dậy đi.”
"Vương gia, chàng tha thứ cho ta rồi sao?" Nam Cung Nguyệt vui mừng đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt nàng ta là một màu tối đen, cơ thể lắc lư rồi ngã xuống mặt đất.
"Nguyệt Nhi!" Sở Diệp Hàn vội ném chiếc ô trong tay, bước một bước qua đó rồi bế Nam Cung Nguyệt lên.
Mạch Liên ở bên cạnh nhìn thấy vậy, hắn ta nhanh chóng tiến đến cầm ô che đầu cho Vương gia và phu nhân.
"Vương gia, phu nhân ngất xỉu rồi, chắc chắn nàng ấy đã bị cảm lạnh, có cần gọi Vương phi đến xem cho nàng ấy hay không?" Đàm Nhi vội vàng bước tới nói.
Vân Nhược Linh đứng ở bậc thềm không xa, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy cảnh này.
Nàng nhìn thấy Sở Diệp Hàn ôm Nam Cung Nguyệt vào lòng và cũng nghe được lời mà Đàm Nhi nói.
Nàng trầm giọng nói: “Xin thứ lỗi, ta không biết chữa bệnh cảm lạnh.”