Nàng ta đành phải cắn răng, kìm nén nỗi đau trong cổ họng, tiếp tục nói: "Nguyệt phu nhân từ sau khi gả cho Vương gia, cho tới bây giờ Vương gia chưa từng chạm vào phu nhân, chưa từng viên phòng với phu nhân, phu nhân mỗi ngày đều...ở trong phòng trống một mình, ngồi một mình khóc trong phòng, buồn đến nỗi không thể ngủ được. Nhưng Vương gia không chỉ không quan tâm phu nhân, ngược lại bắt đầu quan tâm đến Vương phi, Vương gia không quan tâm Nguyệt phu nhân nữa, chỉ quan tâm tới Vương phi. Ai cũng đều nhìn ra được Vương gia đã thay lòng, không thích Nguyệt phu nhân nữa, nô tỳ sợ nếu tiếp tục như vậy thì Nguyệt phu nhân sẽ bị thất sủng, cho nên liền nghĩ đến biện pháp này, muốn hãm hại Vương phi. Nô tỳ nghĩ là chỉ cần có thể thay phu nhân diệt trừ Vương phi...Trái tim của Vương gia sẽ trở lại bên phu nhân, như vậy phu nhân cũng sẽ không... còn đau đớn.”
Nói đến đây, nàng ta dừng một chút, lại nói: "Nguyệt phu nhân thật sự rất đáng thương, chưa tính đến chuyện phòng không gối chiếc, mà ngay cả thân thể suy nhược. Cơ thể của phu nhân yếu đuối và thường bị nhiễm phong hàn, căn phòng tràn ngập tiếng ho của phu nhân. Cho dù phu nhân đau đớn cỡ nào, thì phu nhân vẫn lấy cố hết sức hầu hạ Trưởng công chúa, đây vốn là trách nhiệm của Vương phi, nhưng Vương phi lại mặc kệ không màng đến Trưởng công chúa, do đó trở thành trách nhiệm của Nguyệt phu nhân. Nô tỳ nhìn thấy phu nhân vì Vương gia cùng Trưởng công chúa lao tâm lao lực, khổ cực cũng không chịu nổi, lại không được Vương gia sủng ái, ngay cả hài tử cũng không có được. Nô tỳ trong lòng không phục, rất muốn đòi lại công bằng giúp phu nhân để báo đáp ơn nghĩa của phu nhân, nên cùng với Vân Vũ lợi dụng sự thay đổi gần đây của Vương phi nghĩ kế sách này...gài bẫy Vương phi.”
"Cho nên, những con quạ và chim chết kia đều là âm mưu của ngươi và Vân Vũ liên kết lại hãm hại Vương phi? Ta không tin một nha hoàn như ngươi lại có thể vì chủ tử lại dám hãm hại Vương phi, ngươi nói xem, có ai sai khiến ngươi hay không?" Mạch Lan đặc biệt muốn Nam Cung Nguyệt ngã xuống, hắn ta tiến lên một bước, lạnh lùng chất vấn Thúy nhi.
Dựa vào cảm giác của hắn ta, chắc chắn Nam Cung Nguyệt có nhúng tay vào chuyện này.
Thúy nhi chỉ là một nha hoàn, làm sao dám khai ra Nam Cung Nguyệt.
Nàng ta lắc đầu khóc lóc: "Không ai sai khiến nô tỳ cả, tất cả những chuyện này đều là nô tỳ tự lên kế hoạch, mua chuộc Vân Vũ rồi cùng nhau dựng lên, chuyện này không liên quan gì đến Nguyệt phu nhân, xin mọi người nghĩ oan phu nhân, phu nhân vô tội..."
Nam Cung Nguyệt đã cảm động đến mức nước mắt giàn giụa, nàng ta ôm lấy Thúy nhi, vừa khóc vừa nói: "Thúy nhi, tại sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Sao ngươi có thể làm chuyện như vậy? Nếu để ta biết, ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi làm như vậy, đây là một tội ác. ngươi đã làm sai rồi."
Vân Nhược Linh thấy Thúy nhi giải thích xong, đột nhiên bước lên nói: "Thúy nhi, cổ họng của ngươi bị sao vậy? Có phải ngươi bị người ta hạ độc rồi không? Ngoài ra, có phải có người đã dùng gia nhân của ngươi để uy hiếp ngươi? Nếu ngươi bị đe dọa, cứ nói với ta, ta chắc chắn sẽ bắt được người đó và buộc người đó thả thân nhân ngươi và trả lại sự bình an cho thân nhân của ngươi.”
Vân Nhược Linh vừa nói xong, ánh mắt vừa lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt.
Thúy nhi nghe xong, ánh mắt bỗng chốc tràn ngập vẻ hy vọng nhìn Vân Nhược Linh.
Vương phi nói thật không?
Nàng thực sự có thể cứu được gia nhân của nàng ta sao?
"Vương phi..." Khi Thúy nhi vừa mở miệng, nàng ta nhận ra cổ họng mình dường như bị thứ gì đó phá vỡ, khó chịu siết chặt cổ mình, miệng ú ớ nghẹn lại như một người câm.
"Thúy nhi? Ngươi sao vậy? Nói cho ta biết sự thật, ngươi chỉ cần chỉ ra người đứng sau chuyện này, ta hứa với ngươi, ta sẽ cứu ngươi." Vân Nhược Linh nói xong, bước lên đỡ Thúy nhi, nhìn bộ dạng lúc này của Thúy nhi nhất định là bị người ta hạ độc.
Người đó không cần phải nói, nhất định là Nam Cung Nguyệt.