Nghe thấy thế, Vân Nhược Linh ngẩng đầu lên, nàng kiêu ngạo nói: "Xin Công chúa nói cẩn thận, nơi này là Ly vương phủ, ta là Ly vương phi. Chuyện của Ly vương phủ không đến lượt một người ngoài như người quản, người không có tư cách quản chuyện của bổn Vương phi."
Thấy Vân Nhược Linh nói vậy, Trưởng công chúa lập tức nổi cơn tức giận. Gương mặt nàng ta đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh với vẻ vô cùng khó chịu: "Ngươi, ngươi dám nói bổn cung là người ngoài sao? Bổn cung là tỷ tỷ của Ly Vương, bổn cung và Ly Vương là thân nhân máu đặc hơn nước lã, dù có đánh gãy xương thì vẫn còn gân. Nếu như bàn thì ngươi mới là người ngoài của Ly vương phủ, một người ngoài như ngươi lại dám dùng thái độ như vậy với bổn cung sao?"
"Trưởng tỷ, xem ra con yêu quái này vẫn còn chưa phục. Hay chúng ta phái người lục soát phòng của nàng ta xem có thể lục soát ra chứng cứ nàng ta ăn thịt người không, để cho nàng ta tâm phục khẩu phục." Nam Cung Nguyệt ở bên cạnh lạnh lùng đề xuất.
Trưởng công chúa lập tức nghiến răng, lên tiếng nói: "Được, người đâu, lục soát cho bổn cung!"
Trưởng công chúa vừa ra lệnh, đám nha hoàn và bà tử mà nàng ta đưa đến đang đứng ở phía sau đều đi vào trong Phi Nguyệt Các, lục soát khắp nơi.
Thu Nhi nhìn thấy vậy, lập tức chặn trước mặt Vân Nhược Linh, đôi mắt nàng ấy đỏ ngầu, nghiến chặt răng, tức giận nhìn chằm chằm vào trưởng công chúa: "Trưởng công chúa, các người không thể lục soát Phi Nguyệt Các, ai cho các người quyền lục soát?"
"To gan, một tiện tì như ngươi mà dám chen miệng trước mặt bổn cung. Mai cô cô, lên vả miệng!" Trưởng công chúa lạnh lùng ra lệnh.
Mai cô cô đang định đi lên phía trước, Vân Nhược Linh đã sải bước ngăn trước mặt Thu Nhi. Bởi vì nàng cao hơn Mai cô cô cho nên trợn mắt nhìn bà ta từ trên cao, đôi mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo và mạnh mẽ. Nàng trầm giọng nói: "Kẻ nào dám! Hôm nay ai dám động vào người của bổn Vương phi thì bổn Vương phi sẽ không tha cho người đó."
Nhìn thấy Vương phi giận dữ như vậy, trong lòng Mai cô cô lập tức run rẩy. Bà ta lạnh lùng liếc nhìn Vân Nhược Linh, không dám động tay.
Lúc này Trưởng công chúa tức giận nói: "Mai cô cô, đi lên vả miệng nha đầu thối tha đó cho bổn cung. Bổn cung xem còn ai dám chen miệng vào khi chủ tử đang nói chuyện."
Có lời căn dặn của Trưởng công chúa, Mai cô cô lập tức tràn đầy sức mạnh. Bà ta nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, sau đó nghiến răng muốn đánh vào Thu Nhi.
Ai ngờ Vân Nhược Linh đột nhiên đi lên phía trước túm lấy cổ tay của Mai cô cô rồi nhìn chằm chằm bà ta với ánh mắt vô cùng u ám, giọng nói trầm thấp giống như ma quỷ: "Mai cô cô, nếu như ngươi dám động vào Thu Nhi thì ngươi hãy chờ đấy cho bổn Vương phi. Chẳng phải ngươi nói bổn Vương phi là yêu quái sao? Ngươi không sợ bổn Vương phi cắn đứt cổ của ngươi rồi uống sạch máu ngươi sao?"
Mai cô cô sợ hãi đến nỗi trong lòng đập mạnh.
Cho dù lời nói dối này do bà ta và Nam Cung Nguyệt bịa ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng u ám của Vân Nhược Linh thì bà ta vẫn vô cùng hoảng sợ.
Rõ ràng bà ta biết nàng đang nói điêu nhưng vẫn kinh hồn bạt vía.
Nói dối nhiều như vậy, suýt chút nữa bà ta cũng tin là thật.
Bà ta kiêng dè liếc nhìn Vân Nhược Linh, chỉ cảm thấy đôi mắt đỏ bừng của nàng vào lúc này vô cùng đáng sợ. Bà ta không dám đụng vào nàng.
Mai cô cô lập tức thu tay lại, lùi về phía sau hai bước rồi nói với Trưởng công chúa: "Công chúa, đợi một chút rồi hẵng đánh cái bạt tai này. Bây giờ lục soát trước mới là điều quan trọng."
Đợi bọn họ khống chế được Vân Nhược Linh, đến khi đó nàng ta muốn hành hạ Thu Nhi như thế nào thì sẽ hành hạ như vậy.
Lúc này Nam Cung Nguyệt đột nhiên sợ hãi nhìn Vân Nhược Linh, liên tục lùi về phía sau: "Trưởng tỷ, tỷ có nghe thấy những lời nói vừa nãy không? Có phải giọng điệu ấy của nàng ta đã thừa nhận sự thật nàng ta là yêu quái không? Vẻ mặt của nàng ta đáng sợ quá, giống như muốn ăn thịt người vậy. Ta sợ quá."