“Vâng! Yêu quái cư ngụ ở nơi đó, không tin thì Công chúa đi với bần đạo. Bần đạo nhất định sẽ làm cho nó hiện nguyên hình!” Vân Vũ hùng hổ nói.
Trưởng công chúa lạnh lùng phẩy tay áo một cái nói: “Được, Nguyệt Nhi, chúng ta cùng đi. Nếu như Vân Nhược Linh thật sự là yêu quái, hôm nay bổn cung sẽ trừ hại cho Ly vương phủ.”
“Trưởng tỷ, hiện tại Vương gia đang sủng ái tỷ tỷ như vậy, chuyện này nếu để cho chàng biết, chàng có trách chúng ta không? Hay là, chúng ta đợi Vương gia trở về rồi nói?” Nam Cung Nguyệt nói khẽ.
Trưởng công chúa nghĩ đến Sở Diệp Hàn, cũng hơi ngẩn ra.
Vân Nhược Linh đã cứu Thái hậu và Sở Diệp Hàn, nếu như nàng ta tự mình xử lý Vân Nhược Linh, e là sẽ mang họa.
Nhưng không xử lý thì cũng không được, bởi vì Vân Nhược Linh là yêu quái!
Ngày nào không diệt trừ, ngày đó vương phủ không được yên ổn, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.
Nam Cung Nguyệt đỡ Trưởng công chúa, đứng ở một bên lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho Vân Vũ, Vân Vũ lập tức nói: “Công chúa, thời gian cấp bách, chúng ta không thể chậm trễ. Bần đạo nhất định phải mau chóng đi bắt yêu quái, nàng ta mới không chạy thoát. Nếu như tới trễ, nàng ta sẽ chạy mất, đến lúc đó khó mà bắt được!”
Trưởng công chúa nghe xong, lập tức sốt ruột, nàng ta nóng nảy nói: “Được, chúng ta mau đi thôi, không thể để cho yêu quái kia chạy mất.”
Nói xong, nàng ta tự mình dẫn đầu, mang mọi người đến Phi Nguyệt Các.
...
Lúc này ở Phi Nguyệt Các, Vân Nhược Linh đang cầm thịt sống đút cho bầy quạ đen quanh quẩn trên nóc nhà.
Nàng ném thịt vụn xuống dưới đất, toàn bộ bầy quạ đen trên nóc nhà tức tốc bay xà xuống, bắt đầu ăn thịt.
Thu Nhi thấy thế thì cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nàng ấy nói: “Nương nương, quạ đen vốn không may mắn, vì sao người còn cho bọn chúng ăn? Có phải là người sợ bọn chúng không đi, muốn bọn chúng ở lại nơi này của chúng ta không?”
Vân Nhược Linh tiếp tục rắc thịt vụn, côn trùng, ngũ cốc và trái cây thái vụn xuống đất, dẫn dụ tất cả quạ đen xuống đất. Nàng thản nhiên nhìn bầy quạ và nói: “Quạ đen xui xẻo chỗ nào chứ? Ta thấy rất dễ thương mà, nghe nói thịt quạ còn rất ngon nữa cơ.”
Đám quạ đen nghe được lời Vân Nhược Linh nói, nhao nhao rụt cổ lại. Vương phi này thật là đáng sợ, vậy mà lại muốn ăn thịt bọn chúng, bọn chúng mới là loài chim gặp phải xui xẻo thì có.
Thu Nhi chăm chú quan sát mắt của đám quạ đen, cảm thấy bọn chúng vô cùng dọa người, cặp mắt đó giống như lỗ đen, trống rỗng mà vô thần, hệt như tử thần vậy. Nhìn một hồi nàng sởn hết tóc gáy, toàn thân nổi da gà: “Nương nương, quạ đen ăn thịt người chết, không hề may mắn chút nào cả, thế mà người còn muốn ăn thịt bọn chúng.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tiểu Lam: “Nương nương, không xong rồi, Trưởng công chúa và Nguyệt trắc phi mang theo mấy đạo sĩ đến chỗ chúng ta, nói là muốn bắt yêu quái!”
Vân Nhược Linh lạnh lùng đứng lên, nàng không ngờ bọn họ tới nhanh như vậy.
Nàng còn cho là các nàng phải đợi thêm hai ngày nữa.
Chẳng qua là người cũng đã tới rồi, nàng sẽ dũng cảm đối mặt. Ngược lại nàng muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn chơi trò gì.
Nhìn thấy mọi người ai cũng lo lắng, Vân Nhược Linh nói: “Không cần sợ, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Ta muốn nhìn xem bọn họ dám làm cái gì.”
Là hồ ly thì cuối cùng cũng phải lộ đuôi.
Thấy tình hình này, Tửu Nhi biết đám người Trưởng công chúa tới đây với khí thế hung hăng, mà trong viện của các nàng thì toàn là nữ nhân, nàng ấy vội vàng lẻn ra ngoài từ trong góc khuất, muốn chạy đến quân doanh tìm viện binh.
Chỉ có Vương gia mới cứu được Vương phi.
Lúc này, Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt dẫn theo một đám nha hoàn bà tử có liên quan, còn có ba sư đồ Vân Vũ hung hăng đi đến Phi Nguyệt Các.