Nam Cung Nguyệt vội vàng gật đầu, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo sâu kín, bỗng nói: "Trường tỷ, trước khi đại sư tới, chúng ta có cần làm chút gì hay không? Tỷ như phao vài tin đồn?"
"Nói trước làm gì? Không phải gọi Vân Vũ đại sư bắt được hồ ly tinh trong cơ thể nàng ta là được sao? Còn cần phải làm gì?" Trưởng công chúa khó hiểu hỏi.
Thấy Trưởng công chúa như vậy, trong lòng Nam Cung Nguyệt hoảng hốt.
Xem ra Trưởng công chúa là một người ngay thẳng thật thà, nàng ấy cơ bản không hiểu về trừ yêu diệt quái, lại càng không biết những mưu mô trong đó.
Nàng ta sợ bị Trưởng công chúa nghi ngờ, vội vàng nói: “Cũng đúng, có Vân Vũ đại sư thì không cần phải làm gì. Pháp thuật của hắn cao cường, hỏa nhãn kim tình, nhìn một cái là có thể nhận ra ai là yêu ma, chờ hắn tới diệt trừ yêu quái là được."
Trưởng công chúa nghe vậy mới nói: "Đúng vậy, chúng ta là cây ngay không sợ chết đứng, đến lúc đó để cho đại sư nhìn một cái thì biết. Nếu như Vân Nhược Linh nàng ta không bị yêu quái bám vào người, bản cung đương nhiên sẽ không vu oan cho nàng ta, sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng ta. Nếu nàng thật bị yêu quái bám lên người, vậy thì cũng đừng trách bản cung không khách khí."
Sau khi rời khỏi phòng của Trưởng công chúa, Nam Cung Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy dựa hết cả vào Trưởng công chúa thì rất khó thành công.
Bởi vì mặc dù Trưởng công chúa ghét Vân Nhược Linh nhưng lại là người khách quan công bằng, những phương pháp nham hiểm bẩn thỉu kia sẽ bị nàng ấy ghét.
Cho nên nàng quyết định là chuyện này vẫn phải thảo luận với Mai cô cô một chút.
Nàng ta liếc mắt một cái đã nhận ra, Mai cô cô này là một nữ nhân rất nham hiểm, có Mai cô cô cùng nghĩ cách, việc thành công một nửa.
Cho nên, nàng ta lấy ra năm nghìn lượng bạc từ trong rương đồ cưới của mình, sai Đàm Nhi đưa cho Mai cô cô.
Là người thì đều yêu tiền tài, kể cả là tâm phúc của trưởng công chúa.
Dù Trưởng công chúa là công chúa nhưng ở trong hoàng cung, tiền tiêu hàng tháng của nàng ấy là cố định. Mặc dù nàng ấy có rất nhiều quà ban thưởng nhưng tiền bạc cơ bản không nhiều.
Những thứ Hoàng đế ban thưởng kia là thưởng cho người khác xem, lại không thể bán thành tiền, cho nên thật ra thì Trưởng công chúa cơ bản không có nhiều tiền, chính là một cái khuôn trống rỗng.
Mai cô cô này là người từ trong cung đi ra ngoài, cũng không phải là người bình thường, bạc ít thì bà ta vốn chướng mắt.
Cho nên nàng ta cắn răng một cái, hạ quyết tâm, lấy số tiền lớn đến năm nghìn lượng bạc.
Chỉ cần có thể mua chuộc Mai cô cô này để sử dụng, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá.
Nếu bỏ ra năm nghìn lượng bạc mà có thể giải quyết Vương phi thì lại càng đáng giá.
Lúc nửa đêm, Mai cô cô nhận được bạc một mình đi tới Vũ Nguyệt Các, bàn bạc với Nam Cung Nguyệt suốt đêm.
Cho đến khi trời sáng, bà ta mới trở về.
Nếu bà ta đã nhận tiền của Nam Cung Nguyệt thì sẽ làm việc cho nàng ta.
Huống chi, bà ta cũng rất ghét Vương phi, đúng lúc hai người có thể hợp tác.
Tới gần tết, vương phủ lại xảy ra mấy chuyện hệ trọng làm lòng người bàng hoàng, mọi người cũng hoang mang không chịu nổi một ngày.
Đầu tiên chính là bỗng nhiên tám con chim hoàng yến và chim anh vũ được nuôi trong sân của vương phủ tất cả đều chết hết trong một đêm!
Hơn nữa hình dạng khi chết của chúng nó vô cùng thê thảm, vô cùng đáng sợ.
Sáng sớm, đám nha hoàn vừa đi đến trong sân đã thấy toàn bộ chim trong lồng kia đều bị cắn đứt cổ, máu chảy đầy đất, tất cả đều chết hết.
Lũ chim hình như là bị hàm răng sắc bén, một miếng cắn chết. Điều khiến người ta lấy làm lạ là lồng chim này lại được khóa khặt, cũng chưa mở.
Lồng chưa mở nhưng toàn bộ chim bên trong đều bị cắn chết, điều này cũng quá bất thường.
Thứ hai, gần đây trên vùng trời vương phủ liên tục có từng đàn quạ đen thui bay tới. Lũ quạ vẫn luôn quanh quẩn trên vùng trời vương phủ, cuối cùng đậu trên Phi Nguyệt Các, luôn lẩn quẩn không đi, mỗi một người trong đám Thu Nhi đều run sợ trong lòng.