,Không ngờ bây giờ nàng lại năm lần bảy lượt đòi hắn bỏ nàng, có vẻ như nàng đang quyết tâm tìm một người nam nhân khác.
Nữ nhân này sao lại muốn tìm chỗ dựa tiếp theo nhanh như vậy?
Hay là nàng lại dùng kế lạt mềm buộc chặt với hắn?
Hắn thật sự muốn bỏ nàng ngay lập tức.
Tuy nhiên, nói được nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.
“Ngươi nghĩ rằng phủ Ly Vương là nhà của ngươi sao? Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Bổn Vương sẽ không bao giờ để ngươi đi dễ dàng như vậy, cho dù ngươi có chết cũng sẽ phải chết trong Ly Vương Phủ này.” Hắn sẽ không để nàng được tự do.
Nàng càng muốn rời đi, hắn lại càng muốn nàng khổ sở ở trong đây, hắn sẽ không bao giờ để nữ nhi của Vân gia có cuộc sống sung túc.
“Ly Vương, ngươi thật là nhẫn tâm!” Vân Nhược Linh nghiến răng.
“Nếu không có mối thù với cha ngươi, năm đó ông ta là người cầm đầu trong đội quân tiên phong tạo phản của Sở Dao, là hung thủ đã hại chết phụ hoàng và mẫu hậu của ta, làm sao Bổn Vương không hận được.” Nghĩ đến chuyện xảy ra năm đó, trong lòng Sở Diệp Hàn lại đầy căm hận.
Hắn tận mắt nhìn thấy Vân Thịnh dùng kiếm đâm vào ngực mẫu thân mình, nhìn mẫu thân chết trong đau đớn, bà chết không nhắm mắt, hắn làm sao có thể tha thứ cho những người này.
Bởi vì trong lòng có mối hận không thể báo thù, nhiều năm trôi qua như vậy hắn chưa bao giờ ngủ yên giấc, cũng chưa từng cảm thấy hạnh phúc.
Hắn ăn không ngon ngủ không yên như vậy, thì làm sao hắn có thể để cho người nhà Sở Dao và Vân gia yên ổn được?
Vân Nhược Linh biết rằng Sở Dao là tên thật của hoàng đế Hành Nguyên Đế đương triều.
Trước đây, nàng đã tình cờ nghe được từ nha hoàn lý do tại sao Sở Diệp Hàn ghét nàng rồi, nhưng hình như là cha nàng rất tiếc cho cái chết của tiên đế và tiên hậu, nhưng những chuyện đã xảy ra năm đó, mọi người đều không ai biết và toàn bộ sự thật đều được giữ kín như bưng.
Suy cho cùng thì bây giờ là thời đại của Hành Nguyên Đế, không ai dám tìm hiểu về nguyên nhân cái chết bí ẩn của tiên đế và tiên hậu, Vân Nhược Linh nói: “Ta không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù cha ta có lỗi với gia đình ngươi, cũng không liên quan gì đến ta, ta vô tội, ngươi tại sao lại hận ta?” . ngôn tình hài
Người nam nhân này bị hận thù làm cho mù quáng, nàng rất muốn làm hắn thức tỉnh.
“Ngươi vô tội sao? Không ai trong Vân gia của ngươi là vô tội, bởi vì trên người ngươi chảy dòng máu của Vân Thịnh. Chính hắn khi đó đã dùng kiếm giết mẫu thân ta.” Sở Diệp Hàn nói đến đây thì ngừng lại không nói tiếp.
Vẻ mặt của hắn lộ rõ vẻ đau khổ và bi thương.
Vân Nhược Linh sững sờ, liệu có phải như vậy không?
Nàng cảm thấy kinh ngạc, thật không ngờ Vân Thịnh lại giết chết tiên hậu.
Hắn còn liên hợp với Hành Nguyên đế để hại tiên đế.
Chẳng trách thiên hạ đồn rằng tiên đế và tiên hậu lần lượt qua đời một cách kỳ lạ, điều kỳ lạ nhất là sau khi tiên đế qua đời vì bệnh tật, ông không truyền ngôi cho con trai duy nhất của mình là Sở Diệp Hàn mà lại truyền cho đệ đệ Sở Dao.
Một số người đoán rằng trong chuyện này có âm mưu, nghi ngờ rằng Hành Nguyên đế đã giết hại tiên đế và tiên hậu, sau đó làm giả di chiếu, thông qua di chiếu giả để chiếm đoạt ngai vàng của Sở Diệp Hàn.
Tuy nhiên, người ta chỉ dám lén lút nói riêng với nhau về chuyện này, không ai dám bàn tán khắp nơi.
Vân Nhược Linh cũng nghe thấy một số tin đồn bịa đặt trong Vương phủ.
Nhưng bây giờ tận tai nghe Sở Diệp Hàn nói, nàng cũng phần nào tin vào lời đồn đại, dù sao Sở Diệp Hàn cũng là người bị hại.
Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh: “Cho nên ngươi biết đấy, Bổn Vương ghét ngươi như thế nào? Bổn Vương nhất định sẽ không để ngươi đi, nếu ngươi muốn chết, thì ngươi phải chết ở phủ Ly Vương.”
Vân Nhược Linh nói: “Ta không hề ám sát Mạch Lan, trước giờ ta chưa hại ai, tại sao ngươi lại không buông tha ta?”
“Lúc trước ngươi tận tâm tận lực ở bên cạnh Bổn Vương, thường xuyên quyến rũ Bổn Vương, nhưng đáng tiếc Bổn Vương không có hứng thú với ngươi. Sao vậy, quyến rũ không được Bổn Vương, người cảm thấy bản thân xinh đẹp, cho nên ngươi muốn đi ra ngoài để dụ dỗ nam nhân khác à? Muốn thu hút ong bướm bên ngoài để làm tổn hại danh tiếng của Bổn Vương sao?” Mỗi lời nói Sở Diệp Hàn đều rất cay độc.