Vẻ mặt Phong Khánh Dương bội phục nói: “Vương phi, xin hỏi ai là người thái miếng thịt này vậy, kỹ thuật thái thật tốt, còn cuộn rất đẹp nữa.”
“Là vương phi tự thái đấy, nàng để thịt đông lạnh một lúc rồi mới thái, mới có thể thái mỏng đẹp như vậy, còn có thể cuộn lại.” Vẻ mặt Thu Nhi sùng bái nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh nói.
“Hóa ra là như vậy.” Phong Khánh Dương ngạc nhiên nói.
Vị vương phi này giỏi như vậy sao? Còn có thể làm nhiều món ăn kỳ lạ như vậy, giống như một bảo tàng vậy, bảo sao vương gia lại quý trọng như vậy.
Sở Diệp Hàn nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Vân Nhược Linh, trong lòng cũng thấy hơi vui vẻ.
Tất cả mọi người ngưỡng mộ thê tử của hắn, càng làm tăng thêm mặt mũi cho hắn, nhưng Vân Nhược Linh chỉ cùng mọi người nói chuyện không thèm để ý đến hắn, với tư cách là một vương gia, hắn cũng không thể bỏ mặt mũi xuống để đến lấy lòng nàng được.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ ra một ý kiến.
Hắn nhìn ruột ngỗng non mềm ở trước mắt nói: “Cái này có thể ăn à? Làm thế nào mà nó lại không có mùi tanh?”
Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ ăn ruột ngỗng, ruột vịt, cái ruột này thuộc bộ lòng (nội tạng), thật không ngờ sau khi qua tay Vân Nhược Linh nhìn qua không những không buồn nôn mà ngược lại lại thấy rất tươi mềm.
Vân Nhược Linh cười nói: “Tất nhiên là ăn được, hơn nữa mùi vị của ruột ngỗng ruột vịt này lại rất ngon đấy, chúng là linh hồn của nồi lẩu đấy, không có chúng nồi lẩu này sẽ không thơm, vương gia hay là chàng nhúng một miếng ăn thử xem thế nào?”
Sở Diệp Hàn nhíu mày, hắn cũng không muốn nếm thử cái này.
Hơn nữa từ trước đến giờ hắn đều được cơm bưng nước rót, cũng chưa tự nhúng đồ ăn bao giờ.
Mạch Lan ở bên cạnh thấy vậy vội vàng nói: “Vương gia, để thuộc hạ nhúng giúp ngài.”
Bình thường lúc vương gia dùng bữa, đều có hạ nhân gắp thức ăn giúp hắn.
Nhưng hiện tại không có hạ nhân của Tinh Thần Các ở đây, nên Mạch Lan muốn tiến lên hầu hạ hắn.
Ai ngờ Vân Nhược Linh lại nói: “Mạch Lan, ngươi ăn của ngươi đi, món lẩu này, phải tự mình gắp ăn mới ngon, mới có hương vị, người khác gắp sẽ không có hương vị, để chàng ấy tự làm đi.”
Mạch Lan: “...”
Sở Diệp Hàn: “...”
Sở Diệp Hàn ngẩn người, nữ nhân này cũng không thèm giữ mặt mũi cho hắn, hắn là vương gia đấy.
Bỏ đi, hắn không so đo với nữ nhân.
Hắn cầm đôi đũa lên học theo dáng vẻ của Vân Nhược Linh, gắp một miếng ruột ngỗng nhúng vào trong nồi.
Miếng ruột ngỗng của hắn nhanh chóng bị nóng cuộn lại, Vân Nhược Linh thấy vậy vội vàng nói: “Được rồi, nhúng cuộn lại là có thể ăn được rồi, chàng mau ăn thử đi.”
“Bổn vương sợ chưa chín nên nhúng lâu một chút.” Sở Diệp Hàn ghét bỏ nói, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Nếu nhúng nữa thì nó sẽ chín quá, mà chín quá thì nó không giòn nữa.” Với tư cách là một kẻ tham ăn, Vân Nhược Linh vô cùng lo lắng.
Cùng loại người như Sở Diệp Hàn ăn lẩu thật không thú vị, vẫn là ăn cùng đám Mạch Liên thú vị hơn.
Được rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn gắp miếng ruột ngỗng vào trong bát, sau đó nhúng vào bát dầu vừng ở trước mặt rồi bỏ vào trong miệng.
Miếng ruột ngỗng vừa vào miệng, hắn kinh ngạc gật đầu: “Miếng ruột ngỗng này vừa giòn vừa mềm, ăn thật ngon, bổn vương còn chưa từng ăn ruột ngỗng ngon như vậy, vương phi, làm sao nàng biết chúng có thể ăn?”
Nói xong, hắn nhanh chóng giải quyết hết miếng ruột ngỗng ở trong miệng, sau đó hắn lại nhúng thêm miếng ruột vịt và lá lách để ăn.
Mặt Vân Nhược Linh trắng bệnh nói: “Ta tìm hiểu nên biết.”
Nhìn thấy vương gia tự mình ăn ruột, những người khác cũng không dám chần chờ, mọi người nhao nhao gắp ruột, đứng lên, bắt đầu nhúng vào nồi lẩu.
Đợi đến khi ăn được miếng ruột, ai nấy đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Phong Khánh Dương nói: “Oa, vương phi nói đúng, cái ruột này chính là linh hồn của nồi lẩu, bây giờ ta chỉ muốn ăn chúng.”