Vì để làm mối Vương gia và Vương phi, nàng ấy muốn kêu Vương gia ở lại đây dùng bữa, không muốn để Vương gia đến chỗ của Nam Cung Nguyệt.
Sở Diệp Hàn vô cùng ngạc nhiên, có loai lẩu như thế sao, nghe ra cũng có chút thú vị.
Hắn cũng tò mò gần đây Vân Nhược Linh làm những món ngon gì, nhân tiện nói: “Được, bản vương sẽ ở lại đây thử một chút.”
“A, tốt quá, chúng nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nguyên liệu nấu.” Thu Nhi nghe xong, cùng với Tửu Nhi hai người bọn họ vui mừng vỗ tay.
Đây là lần đầu tiên Vương gia lưu lại Phi Nguyệt Các dùng bữa, bọn họ đương nhiên sẽ thiết đãi ngài ấy thật tốt.
Vân Nhược Linh đảo mắt nhìn bọn họ không nói gì, bọn họ muốn dùng cách này để giúp nàng tranh giành tình cảm sao?
Nàng căn bản không thích, cùng Sở Diệp Hàn, dùng bữa một chút thôi cũng cảm thấy không được tự do.
Nàng mới là người không muốn cùng hắn ăn cơm.
Vì vậy, nàng vội vàng nói: “Thôi bỏ đi, Thu Nhi, Nguyệt Trắc Phi của chàng đã làm một bàn tiệc lớn các món ngon, đều là vì Vương gia mà chuẩn bị, sao có thể để Vương gia ở lại chỗ chúng ta dùng bữa được? Vương gia, chàng vẫn nên đến chỗ Nguyệt Trắc Phi dùng bữa đi.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn Vân Nhược Linh.
Nữ nhân khác, đều ao ước người đàn ông này đến chỗ bọn họ dùng bữa, còn nàng ta thì ngược lại, rõ ràng là đang từ chối hắn.
Hắn lạnh lùng nói: “Bổn vương đã dùng cơm ở chỗ Nguyệt Trắc Phi rất nhiều lần rồi, còn ở chỗ Vương Phi thì chưa lần nào, theo khuôn phép, bổn vương cũng nên ăn cơm cùng với Vương Phi một lần.”
“Thật sự không cần đâu, chàng không ăn cùng ta, ta cũng vẫn vui vẻ mà, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ không ghen tỵ đâu, ta sẽ chúc phúc cho hai người.” Vân Nhược Linh nói.
Nhìn Vân Nhược Linh không giống như đang nói dối, sắc mặt của Sở Diệp Hàn trong phút chốc trở nên vừa sâu thẳm vừa đen, xấu xí đến mức khó coi.
Nữ nhân này, thật sự chán ghét hắn như vậy sao?
Rõ ràng là dáng vẻ từ chối hắn.
Nam Cung Nguyệt thấy thế, biết tối hôm nay Sở Diệp Hàn không thể đến chỗ của nàng ta rồi, nàng ta ngay lập tức thay đổi dáng vẻ khóc sướt mướt trước đó, đột nhiên cười nói: “Tỷ tỷ, nghe Thu Nhi nói lẩu uyên ương tỷ làm, muội muội cũng muốn thử xem, muội muội có thể cùng Vương gia ở lại đây dùng bữa được không?”
Vân Nhược Linh vô cùng ngạc nhiên, da mặt của nữ nhân này đúng là dày mà.
Nhưng nàng là Vương phi, nàng phải có phong thái, nàng không thể từ chối.
Lúc này, Thu Nhi đột nhiên nói: “Nguyệt Trắc Phi, như vậy e rằng không tốt lắm đâu? Đây là lần đầu tiên Vương phi và Vương gia dùng bữa với nhau, theo khuôn phép, khi Vương gia và Vương phi dùng bữa, thê thiếp không thể ngồi cùng, chỗ của người không phải làm rất nhiều món ngon sao? Nếu như người không quay về ăn, lãng phí thì phải làm thế nào?”
Nam Cung Nguyệt này, thật đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là muốn phá vỡ không gian riêng tư của Vương gia và Vương phi.
Thu Nhi suýt chút nữa thì nói ra, theo khuôn phép, tiểu thiếp như Nam Cung Nguyệt không có tư cách để cùng ăn với chủ tử.
Nhưng nghĩ đến vị trí của Nam Cung Nguyệt trong lòng Vương gia, nàng ấy mới nói mấy lời dễ nghe một chút.
Vợ chồng nhà người ta chuẩn bị vun đắp tình cảm, một tiểu thiếp như nàng ta lại ở đây cản trở.
Nam Cung Nguyệt nghe thế, sắc mặt tái đi, nàng ta cắn chặt môi, lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ, chỗ chủ tử chúng ta nói chuyện, lại có một nha hoàn nói chen vào, đạo lý ở đâu? Nha hoàn kia thật không biết phép tắc, tỷ tỷ, không phải tỷ nên trừng phạt nàng ta một chút hay sao?”
Tốt nhất là nên thưởng cho nàng ta mấy cái bạt tai.
Vân Nhược Linh chặn ngang bảo vệ Thu Nhi ở phía sau, lạnh lùng nói: “Ta cảm thấy Thu Nhi nói không sai, theo khuôn phép, muội là thiếp, không thể ngồi chung một bàn, không có sự đồng ý của ta và Vương gia, thì không thể cùng bọn ta dùng bữa, còn nữa, không phải mỗi ngày muội đều dùng cơm cùng trưởng công chúa để bày tỏ lòng hiếu thảo hay sao? Chắc không có thời gian ăn cơm cùng với bọn ta, nếu không là đối xử lạnh nhạt với trưởng công chúa rồi, muội cũng không muốn thất lễ với nàng ấy đâu nhỉ?”
Nam Cung Nguyệt bị những lời nói của Vân Nhược Linh làm cho sợ đến mặt mày tái mét.