Sau khi Vân Nhược Linh trở lại viện, mấy người Thu Nhi và Tửu Nhi đều nghênh đón.
Nàng nghĩ đến việc Tửu Nhi nói chuyện nàng muốn hòa ly với Sở Diệp Hàn cho Mạch Liên biết thì lập tức lạnh lùng nhìn về phía Tửu Nhi.
Tửu Nhi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương phi, tức khắc biết chuyện nàng ta báo tin cho Mạch Liên đã lộ ra.
Sắc mặt nàng ta trắng bệch, đột nhiên “bịch” một tiếng, quỳ xuống đất: “Cầu nương nương khai ân, nô tỳ không phải cố ý muốn phản bội nương nương. Nô tỳ sợ rằng nương nương thật sự hòa ly với Vương gia cho nên mới báo tin với Mạch Liên.”
Nghe Tửu Nhi nói như vậy, đám người Thu Nhi cũng rất ngạc nhiên.
Các nàng không nghĩ rằng chuyện này hóa ra là do Tửu Nhi báo tin, chẳng trách Vương phi hòa ly không thành công.
Mấy người Thu Nhi không chỉ không muốn trách Tửu Nhi mà còn muốn khen nàng ấy thì làm sao bây giờ?
Vân Nhược Linh ngồi xuống ghế, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tửu Nhi, cả người tỏa ra khí tức không giận tự uy: “Ta ghét nhất là người phản bội ta, cho dù ngươi xuất phát từ mục đích gì. Ta tin tưởng ngươi như vậy, không hề phòng bị chút nào mà nói chuyện trong lòng cho ngươi biết, không ngờ chỉ chớp mắt một cái ngươi lại phản bội ta. Xem ra ngôi miếu nhỏ này của ta không thể chứa nổi được vị đại thần như ngươi!”
Tửu Nhi nghe xong thì nước mắt ào ạt rơi xuống, nàng ta vội vàng nói: “Xin nương nương tha mạng. Nương nương, người đừng tức giận, bởi vì nô tỳ luyến tiếc người, luyến tiếc mọi người nên mới làm như vậy. Nếu như người thật sự hòa ly với Vương gia, người sẽ rời khỏi chúng ta, nô tỳ không muốn sau này không gặp được người, càng không muốn người xúc động mà hòa ly. Một khi người và Vương gia hòa ly, người lập tức sẽ trở thành ‘bị phu quân vứt bỏ’ trong miệng người khác, đến lúc đó nửa đời sau của người phải làm sao bây giờ? Nô tỳ làm việc gì cũng chỉ suy nghĩ cho người, sợ nửa đời sau của người không hạnh phúc. Người đi theo Vương gia, tốt xấu gì còn có thể sống những tháng ngày trong nhung lụa. Nếu người bỏ Vương gia, người phải làm sao chứ?”
“Nửa sau của cuộc đời ta không cần ngươi phải lo lắng! Ta đã nói rồi, cho dù ta rời Ly vương phủ, ta vẫn có thể tự nuôi sống bản thân. Ta cũng không cần Sở Diệp Hàn che chở, huống hồ, hắn là một Vương gia không được sủng ái. Nói không chừng ta đi theo hắn thì về sau còn có thể rơi vào kết quả thảm hại hơn, còn không bằng hòa ly sớm một chút thì tốt hơn.” Vân Nhược Linh nói.
Hiện tại Sở Diệp Hàn gặp nguy cơ tứ phía, bốn bề giáp địch. Hắn giống như người đi trên một chiếc thuyền nhỏ trong biển rộng, bốn phía đều là sóng lớn ập tới, hắn bị sóng lớn và gió lốc bao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Nàng đi theo hắn, không chỉ không được bảo vệ mà chưa biết chừng còn có thể bị hắn liên lụy.
Nàng không phải là thánh mẫu, không vĩ đại đến mức hy sinh vì một người nam nhân không yêu mình.
Tửu Nhi lập tức khóc lóc: “Nương nương, Vương gia phúc lớn mệnh lớn, ngài ấy luôn luôn thông minh lại lợi hại, người đi theo ngài ấy sẽ không rơi vào loại kết cục thảm bại kia. Chưa biết chừng... chưa biết chừng tương lai ngài ấy có lối thoát tốt hơn, đến lúc đó chẳng may người hòa ly với ngài ấy, chẳng phải là tạo cơ hội cho nữ nhân khác hay sao?”
“Một lối thoát tốt hơn ư? Ngay cả khi hắn có một lối thoát tốt hơn trong tương lai thì ta cũng không thèm khát. Ta không muốn sống lệ thuộc vào hắn, ta chỉ muốn dựa vào bản thân mình.” Vân Nhược Linh lạnh giọng.
Cho dù tương lại Sở Diệp Hàn khoác long bào lên người trở thành rồng trong đám người thì nàng cũng sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay.
Nhìn thấy Vương phi kiên định như vậy, Tửu Nhi biết nàng ta đã làm sai. Nàng ta vội vàng dập đầu trên mặt đất, dập đầu đến mức đập bịch bịch, nước mắt nước mũi hòa vào nhau: “Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin nương nương cho nô tỳ một cơ hội, không cần đuổi nô tỳ đi được không? Nô tỳ đã quen hầu hạ nương nương, nô tỳ luyến tiếc nương nương, nô tỳ sinh ra là người của nương nương, chết là quỷ của nương nương.”